Vốn muốn sa thải một người thì không cần tới Lâm Trung Nghĩa tự mình ra mặt nhưng mà lúc này lại có rất nhiều người quan trọng ở đây như vậy, ông cũng muốn bày ra uy nghiêm của chính mình. Vậy nên ông vòng qua Trần La Minh, chuẩn bị nghiêm túc mà nói nói người trẻ tuổi kia một chút. Nhưng cho đến khi ông chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì ông mới hiểu được tại sao hai chữ "Đường Tuấn" này lại quen tai như vậy.
"Đường, anh Đường." Một bụng lời nói ân cần hiền lành không nói ra được mà chỉ có thể khẽ rung giọng mà lắp bắp ra vài tiếng.
Advertisement
"Anh Đường?"
Bí thư Hoàng nghe đến ba chữ đó, đột nhiên nhớ tới Đường Tuấn là ai, đó chính là người mà ngay cả lão Bạch cũng phải khen ngợi và kiêng dè rất nhiều. Anh vội vàng đẩy Trần La Sinh ra, đi nhanh đến trước mặt Đường Tuấn, nhìn thấy người đó thật sự là Đường Tuấn không sai, vội vàng kính cẩn mà nói: "Kính chào anh Đường."
Trần La Sinh giật mình!
Ngô Thiên Hào giật mình!
Khách khứa cả phòng và những người đi chung với bí thư Hoàng và hiệu trường Lâm cũng giật mình!
"Cậu ta không phải là nhân viên quản lý thư viện trường hay sao? Làm sao xứng để cho hiệu trường Lâm và bí thư Hoàng xưng một tiếng anh Đường!" Đầu óc Trần La Sinh quay vòng vòng tự hỏi, nhưng lại không có được đáp án nào chính xác.
"Hiệu trưởng, ông không nhận sai người chứ. Cậu ta chỉ là một nhân viên quản lý thư viện của trường chúng ta mà thôi." Trần La Sinh hỏi thẳng ra miệng.
Nghe được mấy từ "nhân viên quản lý thư viện", trái tim Lâm Trung Nghĩa như bị đè xuống, không còn bất cứ nghi ngờ nào nữa, hôm đó Lý Quang Huy tìm ông là để đưa vị Đường tiến sinh trước mắt này vào trong vị trí nhân viên quản lý thư viện.
Mấy ngày đi công viên Xanh, ông và bí thư hoàng đều ở đó nên có vài phần ấn tượng đối với Đường Tuấn. Vốn dĩ còn muốn tìm Đường Tuấn tãn gẫu, nói một chút về vấn đề thay đổi chức vụ. Là nhân vật mà ngay cả Lý Quang Huy và lão Bạch đều phải kiêng sợ thì làm sao Lâm Trung Nghĩa ông dám để cho người ta chỉ làm một nhân viên quản lý thư viện nho nhỏ chứ. Nhưng mà bởi vì bận bịu quá nhiều chuyện cho nên bị trì hoãn lại. Ông ngàn vạn không ngờ là mình lại gặp Đường Tuấn ở chỗ này.
"Ông là Lâm Trung Nghĩa?" Đường Tuấn ngẩng đầu liếc nhìn hiệu trưởng Lâm, thản nhiên nói.
"Phải." Lâm Trung Nghĩa thành thật mà nói.
Lần này không chờ Đường Tuấn mở miệng nữa mà bí thư Hoàng đã chủ động giới thiệu, nói: "Anh Đường, tôi là bí thư của chủ tịch Lý, họ Hoàng, cậu kêu tôi Tiểu Hoàng là được rồi."
Đường Tuấn khẽ gật đầu.
"Hiệu trưởng, mấy người." Trần La Sinh còn đang mơ hồ không dám tin tưởng vào hình ảnh trước mắt, bí thư Hoàng và hiệu trưởng Lâm là hàng người nào, làm sao có thể ăn nói khép nép với Đường Tuấn như vậy. Còn có "Tiểu Hoàng" là quái gì, trong thành phố Vinh có mấy người dám gọi vị bí thư là một tiếng "Tiểu Hoàng" chứ!
"Câm mồm!" Lâm Trung Nghĩa lạnh lùng quát to với Trần La Sinh: "Trần La Sinh, còn không nhanh chạy lại đây xin lỗi anh Đường!"
Biểu cảm của Trần La Sinh trở nên khó coi, bắt anh ta xin lỗi Đường Tuấn trước mặt nhiều người như vậy còn khó chịu hơn là bắt anh đi chết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hiệu trưởng Lâm, tôi không làm sai điều gì? Tại sao tôi phải xin lỗi anh ấy? "
Lâm Viễn Huy biết tính tình của Trần La Sinh, hừ một tiếng, nói: "Được rồi! Nếu đã như vậy, anh nói cho tôi biết anh Đường đã vi phạm lỗi gì mà anh nhất định phải sa thải anh ta!"
Anh Đường đi làm ở trường đại học thành phố Vinh của chúng ta là một việc đáng vui mừng, ngay cả ông ta là hiệu trưởng cũng phải tôn trọng anh ta một chút, Trần La Sinh lại dám sa thải anh ta?