*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông cụ Lưu cùng Lưu Tuệ nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi. Từ Hồng thuộc hàng cao thủ cấp cao nhất trong biển Tinh Tú, hơn nữa người này không có gia nhập bất kỳ thế lực nào, thuộc loại tán tu, có thể quật khởi cơ hồ đều dựa vào cướp của giết người, làm việc không kiêng nể gì cả. Bị hắn để mắt tới, giống như âm thầm bị rắn độc dòm ngó, thập phần nguy hiểm. Từ Hồng lúc này rõ ràng đang dùng bí thuật, tốc độ vô cùng kinh người, ông cụ Lưu cũng không đuổi kịp được.
“A, Đường Tuấn đâu?”
Ông cụ Lưu thở ra một hơi, từ không trung đáp xuống, nhưng lại phát hiện không thấy Đường Tuấn đâu.
"Chủ nhân đuổi theo Từ Hồng rồi, anh ấy nói không muốn lúc ngủ còn có người nhớ đến." Sư Tử Vàng nói lại.
"Bậy bạ!” Ông cụ Lưu sầm mặt lại, dùng ngữ khí nghiêm túc khiển trách: "Nó làm loạn, các người cũng tùy ý để nó làm loạn sao? Các người biết Từ Hồng là người như nào không?”
"Có lẽ tên tuổi của hắn chẳng ra sao, nhưng các người hẳn là biết tiểu đội Thao Thiết đi. Từ Hồng thế nhưng chính là cường giả đáng sợ có thể đánh đồng được cùng lão đại của tiểu đội Thao Thiết, thậm chí còn muốn mạnh hơn một bậc.”
Ông bất mãn nhìn đám người nói: “Chẳng lẽ các người cho là nó có thể sánh ngang được với tiểu đội Thao Thiết hung uy hiển hách hay sao?”
Giờ khắc này, vẻ mặt mấy người Thao Thiết, Sư Tử Vàng rất ngại ngùng, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Đến Lưu Tuệ cũng vạch đen đầy đầu, tưởng như có đám quạ đen bay qua.
“Có thể được ông Lưu đánh giá cao như vậy, thật là vinh hạnh của năm anh em chúng tôi.” Thao Thiết bỗng nhiên cười nói.
Ông cụ Lưu ngẩn người, sau đó, trong ánh mắt chấn kinh của ông, năm người Thao Thiết biến trở về bộ dạng ban đầu.
“Thao Thiết, Sư Tử Vàng, vậy mà lại là các ngươi!” Giọng nói của ông lão khẽ run, có chút không dám tin.
Năm tùy tùng của Đường Tuấn thế nhưng lại chính là tiểu đội Thao Thiết uy danh truyền quá nửa biển Tinh Tú.
“Là chúng tôi.” Thao Thiết nói: “Ông Lưu yên tâm, chúng tôi đã quy thuận chủ nhân, sẽ không gây bất lợi đối với Lưu gia."
Ông cụ Lưu trong lòng khiếp sợ, năm người này trong biển Tinh Tú chính là phần tử khủng bố chân chính, chuyện đồ gia diệt tộc làm qua không ít. Có điều, ông bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, có thể để cho năm người tiểu đội tình nguyện thần phục Đường Tuấn, đến cùng là dựa vào cái gì?
Ông không nghĩ rằng là dựa vào thực lực? Nếu quả thật như vậy, vậy thì quá kinh khủng rồi.
"Thực lực của chủ nhân rất mạnh, ông không cần lo lắng.” Thao Thiết nói với ông cụ.
Ông cụ Lưu rất muốn hỏi mạnh bao nhiêu, nhưng cuối cùng không hỏi. Có điều, ông lập tức đã biết rồi.
Đường Tuấn sau khi rời đi không đến 10 phút liền trở về nhà họ Lưu, trên người không nhiễm bụi, khí phách xuất trần.
Ông cụ Lưu tiến đến vỗ vỗ vai của anh nói: “Không đuổi kịp Từ Hồng cũng không sao, ta sẽ để cho toàn thể hai mươi bốn tộc truy nã hắn.”