Mà sau lưng Lâm Trung Nghĩa là năm sáu người có trai có gái, đều là thành phần lãnh đạo cao tầng của trường đại học Vinh, trong đó có hai ba người có chức vị không thua Ngô Thiên Hòa. Càng làm cho bọn họ khiếp sợ hơn chính là bên cạnh hiệu trường Lâm đang đứng một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, so với hiệu trường Lâm thì trẻ hơn rất nhiều nhưng lại được đi ngang hàng với hiệu trưởng Lâm, hai người còn nói chuyện với nhau.
Advertisement
"Đó không phải là bí thư Hoàng Tường của Lý Quang Huy hay sao?" Có người nhận ra người kia, thầm thì nói.
"Thì ra là bí thư Hoàng, khó trách có thể đi bên cạnh hiệu trưởng Lâm." Mọi người hiểu rõ trong lòng, Lý Quang Huy là một trong mấy thành viên của hội đồng quản trị, hầu như mỗi năm đều quyên góp một khoản tiền lớn cho trường học. Lấy năng lực của Lý Quang Huy, ông có thể trực tiếp can thiệp vào trong cuộc bổ nhiệm hiệu trưởng.
Trần La Sinh nhìn kỹ một chút sau đó giơ lên một khuôn mặt tươi cười tiến lên nghênh đón cùng với Ngô Thiên Hào, anh ta đã nhìn thấy cha của mình đang đứng với mấy người ở sau lưng hiệu trưởng Lâm.
"Hiệu trưởng Lâm, bí thư Hoàng, sao hai người lại đến chỗ này?" Ngô Thiên Hào kính cẩn nói.
Lâm Trung Nghĩa cười nhạt, nói: "Nghe nói lão Ngô ông đang chiêu đãi giáo sư Thẩm với mấy bác sĩ của bệnh viện Việt Nhất, trùng hợp là tôi và bí thư Hoàng cũng ăn cơm trong Quý Tân lâu, cho nên cùng nhau lại đây nhìn xem.
Nói xong, anh nhìn giáo sư Thẩm đang đứng ở gần đó cười một cái, nói: "Giáo sư Trần vất vả rồi."
Thẩm Dư và Mộ Dung Lan cũng đã đi tới, ông khẽ gật đầu, nói: "Không có gì."
Lâm Trung Nghĩa thấy không khí hơi im ắng, cười nói: "Mọi người cứ ngồi đi, tôi chỉ đến đây nhìn xem một tí, không có ý gì khác.”
Mọi người cười cười, nào dám ngồi xuống, chỉ có Đường Tuấn là từ lúc ban đầu không có đứng lên, vừa vặn bị mọi người che khuất.
"Lão Ngô, lúc nãy các ông đang làm gì đó? Hình như là tôi nghe được ông muốn sa thải ai. Aida, trong lúc ăn cơm thì không cần nói chuyện công việc đâu." Lâm Trung Nghĩa cười hiền lành nói.
Ngô Thiên Hòa còn chưa nói, Trần La Sinh đã xen mồm vào: "Hiệu trưởng, quả thật là lúc nãy hiệu phó Ngô có chuẩn bị sa thải một con sâu làm rầu nồi canh trong trường Đại học Vinh chúng ta."
Trong lòng Lâm Trung Nghĩa hơi hơi hơn giận, trước mặt bí thư Hoàng mà nói con sâu làm rầu nồi canh, đây chẳng phải là muốn nói ông quản lý không tốt hay sao, nhưng mà bây giờ ông chỉ có thể tiếp lời Trần La Sinh, hỏi: "Hử? Là đồng chí nào thế?"
"Đường Tuấn, còn không lại đây?" Trần La Sinh cười lạnh, kêu to gọi Đường Tuấn còn đang ngồi ở trên ghế.
"Đường Tuấn?" Chân mày Lâm Trung Nghĩa và bí thư Hoàng nâng lên, cảm thấy tên này rất quen tai, hình như là nghe qua ở chỗ nào rồi.
Đường Tuấn lạnh lẽo nhìn Trần La Sinh, nói: "Tôi đã bị trường học sa thái, dựa vào cái gì mà nghe lời anh?"
Trần La Sinh cực kỳ tức giận, làm như là trước khi sa thải tôi nói thì cậu nghe lời vậy. Nhưng Đường Tuấn biểu hiện như thế ngược lại làm thỏa mãn ý định của Trần La Sinh. Trần La Sinh quay đầu, nhìn Lâm Trung Nghĩa, nói: "Hiệu trưởng Lâm, ông cũng thấy rồi đó, tên nhóc này không nghe dạy bảo, coi lời của cấp trên không ra gì, cậu ta không phải con sâu làm rầu nồi canh thì là cái gì, không sa thải cậu ta thì sa thải ai?"
Lâm Trung Nghĩa rất biết cách đối nhân xử thế và bồi dưỡng phẩm chất tốt đẹp, ông cười nói: "Người trẻ tuổi, có chút tính tình cũng là chuyện bình thường, để cho tôi tới nói với cậu ấy mấy lời."