Đường Tuấn ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng lấy ra phân thần Lương Thiên Lam trả cho Ông cụ Lưu.
“Cám ơn!” Ông cụ Lưu khách sáo nói.
“Ông nội! Cuối cùng ông làm sao thế?” Lưu Tuệ cảm thấy hành động của ông nội rất kỳ lạ, như thể đang dặn dò chuyện hậu sự.
Ông cụ Lưu lắc đầu, lấy ra một cái bình ngọc rồi đổ ra một viên đan dược Ô Hắc Quang Trạch và chuẩn bị uống.
Đường Tuấn bỗng nhích mũi và khuyên bảo: “Đan dược này sẽ hại ông đấy, uống ít vẫn tốt hơn.”
Ông cụ Lưu gượng cười, nói: “Xem ra cậu cũng hiểu một chút về thuật đan dược.”
Nói xong, ông ấy uống rồi nói tiếp: “Nếu như không uống thì sức mạnh trong cơ thể sẽ không khống chế được, rất có thể sẽ banh xác mà chết. Vì nhà họ Lưu, cho dù biết rõ là đan dược có độc thì tôi cũng phải uống nó.”
Lưu Tuệ khóc thảm thiết, nói: “Ông nội! Là Lương Minh sao?”
Ông cụ Lưu nói: “Ngoài cậu ta ra thì còn ai dám làm như vậy nữa.”
“Sao anh ta dám?” Lưu Tuệ nghiến răng nói.
Ông cụ Lưu nói: “Của cải làm người ta động lòng, huống hồ nhà họ Lưu lớn như thế. Cháu hãy sớm rời khỏi nhà họ Lưu đi, ông thấy bọn họ sắp ra tay rồi.”
Lưu Tuệ chợt nhớ lại một chuyện, chỉ về phía Đường Tuấn và nói: “Ông nội! Anh ta cũng là Dược sư luyện đan, có lẽ có thể luyện đan chữa bệnh tiềm ẩn của ông.”
Mặc dù trong lòng không tin Đường Tuấn thật sự là Dược sư luyện đan, nhưng lúc này cô ấy chỉ có thể ‘Còn nước còn tát’, ít ra cho ông cụ hy vọng rồi tính tiếp.
Lưu Tuệ quay đầu ra hiệu với Đường Tuấn, nói: “Anh có thể trị bệnh cho ông nội tôi không?”
Cô ấy muốn Đường Tuấn nói giúp một lời nói dối có thiện ý để làm tâm trạng của ông cụ được ổn định.
Đường Tuấn nghiêm túc nhìn Ông cụ Lưu, anh chuẩn bị tiến về trước bắt mạch cho ông ấy. Lưu Tuệ đứng bên đưa mắt ra hiệu.
Ông cụ Lưu thờ dài và nói: “Lưu Tuệ, cháu đừng làm khó Đường Tuấn nữa. Dược sư luyện đan quá khan hiếm rồi, có thể coi Lương Minh là một trong những Dược sư luyện đan lợi hại nhất, cậu ta đích thân hạ độc thì đâu dễ phá như vậy được.
Lưu Tuệ nghẹn ngào, hung dữ trừng mắt nhìn Đường Tuấn như thể muốn trách anh không phối hợp cùng.
Vào đúng lúc này, ngoài viện bỗng truyền đến tiếng sấm liên tục, sau đó là tiếng đánh nhau.
Cấm chế của viện đã bị phá rồi.
“Có mấy lão già cũng muốn cản tôi.” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Ầm ầm ầm!
Cổng viện bị đập phá thô bạo và một số người bị ném xuống đất. Những người này tuy tuổi đã cao nhưng hơi thở đều rất khác thường, bọn họ đều là tu sĩ của cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao. Lúc này, bọn họ bị ném trên mặt đất như bị bao tải rách rưới, khóe miệng đầy vết máu.
“Lão Hùng, Bách Lý, Đại Minh!” Ông cụ Lưu vội hét lên khi thấy những người kia.
Những người này đều là anh em của ông ấy, bọn họ tồn tại như một tử sĩ, âm thầm vào bệ ông ấy.
Bạch bạch bạch.