*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngoài cổng Lão Trạch Viện, một ông lão chắp hai tay sau lưng chậm rãi bước ra. Ông ấy mang bộ đồ bằng vải thô, đầu tóc bạc phơ, trong đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên tia sáng hừng hực. Ông ấy hơi ngẩng đầu nhìn Lương Vũ Thần và nói: "Gì thế? Ngay cả cháu gái ruột đến thăm, các người cũng quan tâm ư?”
Giọng nói không lớn lắm nhưng lại đầy mạnh mẽ khiến người khác không thể nghi ngờ.
Lương Vũ Thần chảy mồ hôi đầm đìa trên trán, cơ thể run rẩy, nói: “Ông cụ nói đùa rồi.”
Theo như lời cha anh ta nói, giờ ông cụ chẳng phải đang hôn mê hay sao? Nếu biết ông cụ đã tỉnh thì anh ta sẽ không dám ngang ngược như vậy.
“Vậy còn không mau cút đi!” Ông cụ gào thét.
Lương Vũ Thần như được giải tỏa, anh ta khom mình liên tiếp xin lỗi, sau đó đi thẳng không quay đầu.
“Lưu Tuệ! Cháu gái ruột của nội.”
Giờ ông cụ nhà họ Lưu mới nhìn Lưu Tuệ, trong giọng nói có chút mệt mỏi.
Lưu Tuệ vội tiến lên trước và dìu đỡ ông cụ, nói: “Ông nội! Sức khỏe của ông thế nào rồi?”
Cô ấy ngạc nhiên nghi ngờ, nếu như là trước đây gặp những kẻ mạo phạm như Lương Vũ Thần thì ông nội sớm đã phạt thật nặng rồi. Nhưng giờ, ông nội cô ấy đã tha cho đối phương.
“Vào trong rồi nói.” Ông cụ Lưu liếc nhìn Đường Tuấn và lim dim mắt, cười ha ha hỏi: “Đây là bạn cháu à?”
Nghe xong, Lưu Tuệ xấu hổ, biết ông cụ đã hiểu nhầm. Nhưng lúc này, cô ấy cũng không giải thích gì nhiều.
Ông cụ dẫn Đường Tuấn và Lưu Tuệ vào trong viện, nói khẽ với hư không: “Phiền các anh em rồi.”
Vừa dứt lời, trong hư không hiện ra từng lớp cấm, phong tỏa nơi này, ngăn cách tạm thời với thế giới bên ngoài.
Ầm!
Vừa vào trong viện, ông cụ đứng không vững, phút chốc ngã nhào xuống sàn, oa lên một tiếng rồi phun ra ngụm máu đỏ.
“Ông nội!” Lưu Tuệ hoảng hốt gọi.
Ông cụ lau vết máu ở khóe miệng và xua tay ra hiệu không sao, ông cụ nói: “Hai hôm trước trong lòng có cảm ứng, biết cháu sắp quay về, sợ Lương Minh bọn họ gây bất lợi cho cháu nên ông cố chịu vết thương, không dám chìm vào giấc ngủ sâu. Giờ vết thương không kìm nén được nữa.”
Trên khuôn mặt ông cụ Lưu lộ vẻ buồn đau, nói: “Thiết nghĩ ông tung hoành một đời, giờ lại rơi vào kết cục thế này.”
Lưu Tuệ rơi nước mắt: “Ông nội! Ông sẽ không sao đâu.”
Cô ấy đến kéo Đường Tuấn, vừa khóc vừa nói: “Ông nội! Cháu tìm phân thần của cô về rồi. Để cô quay về trấn áp Lương Minh thay cho vị trí của ông.”
Trong mắt hổ của ông cụ Lưu bỗng bắn ra ánh sáng khó chịu, rồi khẽ phát ra tiếng kinh ngạc, nói: “Đúng là phân thân của Lương Thiên Lam rồi, xem ra cậu chính là Đường Tuấn đệ tử Thần Đình hay được bà ta nhắc đến đúng không?”
Đường Tuấn gật đầu, trong lòng có hơi kinh sợ. Ông cụ Lưu có sức mạnh tu luyện rất khủng khiếp, e là cách cảnh giới Hóa Thần không xa nữa. Tiếc là có hai sức mạnh từ bên ngoài đang bám lấy cơ thể ông ấy làm tiêu hao tinh khí thần và làm sức mạnh ông ấy bị đẩy lùi.