Sắc mặt Lương Vũ Thần u ám, anh ta không thèm nhìn Đường Tuấn mà nhìn về hướng Lưu Tuệ và nói: “Lưu Tuệ! Em thấy thế nào? Đầy tớ của em quá ngang ngược rồi, ngay cả tôi cũng dám đụng vào? Em bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi, tôi có thể nể mặt em mà không truy cứu chuyện này.”
Anh ta không coi Đường Tuấn ra gì, cứ nghĩ là đầy tớ của Lưu Tuệ.
Lưu Tuệ lắc đầu nói: “Đây là khách mời của ông nội tôi.”
Cô ấy ngưng lại rồi bỗng nói tiếp: “Anh ta cũng là một Dược sư luyện đan.”
Lưu Tuệ không quan tâm Đường Tuấn có thật sự là Dược sư luyện đan hay không, cô ấy chỉ muốn mượn sự kiêu ngạo của Đường Tuấn đánh bại Lương Vũ Thần.
Lương Vũ Thần nghe xong, cơ thể khẽ run lên, trong mắt anh ta lộ ra vẻ xấu xa và thù địch liếc nhìn Đường Tuấn và nói: “Thì ra là Dược sư luyện đan mà ông cụ đã mời đến. Thất lễ rồi!”
“Lương Dũng! Ra đây!” Anh ta hét lên.
Trong số những người đang đứng phía sau, có một người bước ra với ánh mắt dữ tợn, hai bên má có những đường hằn.
“Nhà họ Lưu sẽ không mời những vị khách rác rưởi như thế, mày hãy ra tay xem thử bản lĩnh của Đại sư đan dược này.”
Anh ta nhìn Lưu Tuệ và nói: “Chắc là không sao chứ?”
Lưu Tuệ biết nguồn gốc của Lương Dũng người đang đứng trước mặt, đó là con lai giữa tộc hổ và tộc người, chỉ là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ nhưng thực lực thật sự không yếu hơn cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao.
Lương Dũng rất mạnh, nhưng cô ấy biết sức mạnh của Đường Tuấn.
“Anh cứ việc ra tay.” Lưu Tuệ nói.
Lương Vũ Thần cười hì hì rồi nhìn Đường Tuấn, nói: “Đại sư đan dược! Cậu cũng nghe thấy rồi. Lát nữa hãy cẩn thận đấy, tôi sẽ bảo Lương Dũng thu lực, cùng lắm chỉ phế đi một tay và một chân. Một người tàn phế thì không thể nào luyện đan được.”
Lương Dũng bước ra và nhìn chằm chằm Đường Tuấn, cái đầu trông rất dữ tợn, nó biến thành đầu hổ.
“Mau quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Lương.” Lương Dũng hét lên.
“Anh là cái thá gì?” Vừa dứt lời thì một cơn gió mạnh thoáng qua, sau đó một cái bóng đè xuống.
Ầm!
Lương Dũng phát ra tiếng hổ gầm vang trời, đôi tay hóa thành vuốt hổ để tấn công.
Ầm ầm!
Liên tiếp hai tiếng, cánh tay của Lương Dũng nổ tung, hoàn toàn bị phế rồi.
Sư Tử Vàng lạnh lùng nhìn Lương Dũng và nói: “Dựa vào anh mà cũng đòi đấu với chủ nhân của tôi.”
Anh vốn là dị thú Sư Tử Vàng, nay đã bước vào cảnh giới Nửa Bước Hóa Thần.
Bất kể là cảnh giới hay huyết mạch đều cao hơn Lương Dũng. Nếu như không phải thu lực thì lúc nãy Lương Dũng đã bị anh đánh chết rồi.
Lương Dũng gào thét, nhưng chẳng ăn thua gì, anh ta đã bị phế rồi, chỉ vì nhất thời tức giận.
“Nửa Bước Hóa Thần.”
Lương Vũ Thần kiêng dè nhìn Sư Tử Vàng. Anh ta không ngờ đối phương lại có Nửa Bước Hóa Thần làm đầy tớ.