*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ấy liên tục mắng chửi để trút hết nỗi uất hận trong lòng. Nhìn thấy cơ thể thực sự của Thao Thiết, cô ấy không nghĩ mình vẫn sống tiếp được.
“Các người dám làm lão nhị bị thương, đi chết hết đi.”
Thao Thiết mở miệng thật to và cắn hai người.
Cái miệng to lớn ấy có kích thước từ ba đến bốn mét, giống như một cái miệng hang sâu thẳm và tối tăm có thể nuốt chửng mọi thứ.
Lưu Tuệ bị dọa ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, hai mắt nhắm lại.
Bốp!
Lát say, cô ấy bỗng nghe thấy tiếng trong vắt.
Bốp bốp.
Tiếp đó vẫn là những âm thanh như vậy truyền đến.
Cô ấy nghi ngờ trong lòng nên mở mắt.
Cái miệng to lớn ở trước mắt chỉ còn cách cô ấy và Đường Tuấn vài mét, dường như cái miệng ấy có thể nuốt chửng hai người nhưng không thể nào đi vào được. Đường Tuấn vung cánh tay thì cái miệng to lớn kia đã lệch sang một bên và phát ra âm thanh trong vắt.
Đường Tuấn cách một khoảng tát vào cái miệng lớn này
Lưu Tuệ ngẩn người, đây chẳng phải là hung thú Thao Thiết trong truyền thuyết sao? Sao lại để Đường Tuấn tùy ý bạt tai? Chẳng lẽ có xu hướng ngược đãi ư?
“A a! Tôi phải nuốt anh!” Thao Thiết gào thét, căm hận đến điên cuồng, anh ta không có xu hướng ngược đãi, mà tại Đường Tuấn ra tay cũng quá mơ hồ rồi. Mỗi lần cái tát tát giáng xuống khoảng không thì không gian xung quanh bị phong ấn làm anh không thể nào cử động, chỉ có thể chịu trận.
Tiếng gầm của Thao Thiết làm rung chuyển bầu trời, trong cái miệng to lớn phun ra chùm ánh sáng màu đen.
“Ô Quang Yêu Diệm!” Lưu Tuệ kinh ngạc.
Chùm ánh sáng này có kích thước bằng cánh tay của một người đàn ông trưởng thành và nằm giữa hình dạng ánh sáng và lửa, rất giống với Ô Quang Yêu Diệm mà cô ấy biết. Ô Quang Yêu Diệm là một trong những thần thông của Thao Thiết, được mệnh danh là mọi vật đều thiêu đốt. Đây chắc là thủ đoạn cuối cùng của Thao Thiết rồi.
“Xong rồi!” Lưu Tuệ lẩm bẩm nói.
Đường Tuấn lạnh lùng hừ một tiếng, trong đôi mắt dường như có ngọn lửa đang xoay chuyển, cuối cùng hai chùm lửa màu vàng từ trong mắt anh phóng ra. Kể từ sau khi thu hút nguyên khí thế giới, cơ thể của anh bắt đầu cảm nhận được một vài thần thông và có bản lĩnh siêu phàm.
“Hỏa Nhãn Kim Tinh.” Toàn thân Lưu Tuệ run rẩy, đây là thủ đoạn Đại Năng cảnh giới Hóa Thần đều ngưỡng mộ, nghe nói có thể thâm nhập vào thế giới âm u.
“Chưa phải là Hỏa Nhãn Kim Tinh, nhưng cũng đủ giết anh ta rồi.” Đường Tuấn khẽ nói.
Nếu có thêm nhiều nguyên khí thế giới thì một ngày nào đó đồng kỹ sẽ đi đến bước này, nhưng giờ vẫn còn khoảng cách không nhỏ.
Ngọn lửa màu vàng và ngọn lửa quỷ quái va vào nhau, đối đầu và tan chảy, nhưng rõ ràng chùm ánh sáng vàng mạnh hơn, tiến lên từng chút một với tốc độ rất nhanh. Chẳng mấy chốc, ngọn lửa quỷ quái đã hoàn toàn bị chôn vùi, ánh sáng màu vàng đánh lên cái miệng lớn.
Ầm!