Anh ta mở to đôi mắt sư tử nhìn vị trí Đường Tuấn đang đứng.
Ngay sau đó, một bóng đen phóng ra từ nơi hai cây búa va chạm nhau, vượt qua tia chớp và đánh mạnh vào đầu Sư Tử Vàng.
Một tiếng ầm, khuôn mặt của Sư Tử Vàng đang chảy máu, vô cùng thê thảm.
Đường Tuấn đứng trong hư không, anh thu lại nắm đấm và nói: “Sư Tử Vàng cũng chỉ có vậy.”
Mới có một chiêu, Sư Tử Vàng đã bị thương nặng.
Một nửa khuôn mặt của Sư Tử Vàng nát vụn, chỉ còn toàn máu thịt và xương. Khả năng phục hồi xác thịt của anh ta thật đáng kinh ngạc. Lúc này, máu thịt của anh ta đang xoắn lại và tạo ra mô hạt, đã và đang dần hồi phục. Cảnh tượng này giống như nhiều côn trùng đang lúc nhúc trên mặt anh ta, càng thêm gớm ghiếc, anh ta gầm lên: “Đồ côn trùng! Chết tiệt!”
“Anh mới là côn trùng.” Đường Tuấn cười lạnh lùng.
Anh tung một cú đấm, nắm đấm của anh xuyên vào ngực của Sư Tử Vàng.
Một hố máu, trước sau đều sáng trưng.
Ánh mắt Đường Tuấn lạnh như băng và đằng đằng sát khi. Sư Tử Vàng này quá kiêu ngạo, một hơi một côn trùng như muốn thể hiện sự cao to của mình.
“Anh dám!”
Vào đúng lúc này, một tiếng hét từ bên cạnh truyền đến, bốn bóng người cùng bay đến và bảo vệ Sư Tử Vàng đang bị thương nặng.
Bốn người còn lại của tiểu đội Thao Thiết nhìn chằm chằm Đường Tuấn, sát khi đằng đằng trong ánh mắt. Bọn họ ngang qua biển Tinh Thần, Hóa Thần không ra, dường như không sánh được. Nhưng giờ Sư Tử Vàng suýt bị người khác đánh chết, bọn họ vô cùng căm giận.
“Anh đáng chết!” Đại ca Thao Thiết gào thét.
Cơ thể anh ta rung lắc dữ dội. Một lúc sau, một con quái thú đáng sợ xuất hiện trước mắt mọi người.
Nó cao gần mười thước, thân cừu mặt người, có con mắt dưới nách, đầu to miệng lớn, hơi thở mạnh mẽ tràn ngập khiến trong hư không xuất hiện những gợn sóng không gian mờ nhạt. Đặc biệt là cái miệng to với hàm răng sắc nhọn và ánh sáng lấp lánh, xem ra có thể nghiền nát mọi thứ.
“Thao Thiết!” Lưu Tuệ nghẹn ngào nói.
Quái thú ở trước mắt hệt như Thao Thiết trong lời đồn. Nghe nói, Thao Thiết tồn tại trong truyền thuyết thần thoại nghe có thể nuốt tiên nhân.
Đôi chân Lưu Tuệ run cầm cập, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Cô ấy không ngờ đại ca của tiểu đội Thao Thiết lại chính là Thao Thiết.
Ánh mắt Đường Tuấn như ngọn đuốc, anh liếc nhìn cơ thể của Thao Thiết, nói: “Không phải là Thao Thiết thật sự, chỉ là có sức mạnh huyết mạch.”
Lưu Tuệ dường như sắp phát điên, cô ấy nhìn Đường Tuấn với vẻ oán hận, nói: “Nếu không phải là cậu thì bà đây đã không xui xẻo như vậy.”
Cô ấy thấy tuyệt vọng, cho dù chỉ có huyết mạch Thao Thiết thì bọn họ cũng không thể sánh bằng. Ông nội của cô ấy cụ tổ nhà họ Lương đến đây còn tạm chấp nhận được. Cô ấy thấy mình sắp chết rồi, làm gì còn bận tâm đến việc bao dung.
“Cậu đúng là tên hại người, bà đây xui tận tám kiếp mới gặp phải cậu.”