*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hừ. Cậu muốn chết thì tôi mặc kệ. Nhưng tốt nhất giao phân thần của cô tôi ra đây.” Lưu Tuệ trầm giọng nói.
Đường Tuấn nhìn cô một cái rồi nói: “Đừng có nói với tôi bằng cái giọng đó.”
Người phụ nữ đó luôn tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn, vênh mặt hất hàm sai khiến như thể người ta nợ cô ấy mấy triệu linh thạch, dáng vẻ đó khiến Đường Tuấn hơi khó chịu.
Lưu Tuệ vẫn muốn nói tiếp nhưng chẳng biết vì sao khi bị Đường Tuấn nhìn chằm chằm khiến cho cô ấy có cảm giác như đối diện với hung thú thái cổ, trong chốc lát không nói nên lời.
Trong một phòng bao khác, người thanh niên được bao phủ trong làn ánh sáng vàng để lộ mặt mũi, gương mặt kia giống như đúc Tiêu Xuân Minh, người nọ là anh em sinh đôi của Tiêu Xuân Minh!
Tay anh ta đang mân mê một tấm bia đá, đó là bia vạn giới mà thái thượng trưởng lão đã cướp của Đường Tuấn!
“Thật là điếc không sợ súng, gây họa khắp nơi.” Người thanh niên nói một cách châm chọc.
Cùng lúc đó trong phòng A6, trong lòng Đường Tuấn khẽ dao động: “Đó là khí tức của bia vạn giới! Xem ra lão chó Trì định để người dùng bia vạn giới tới giết mình!”
Chợt có tia sáng lóe lên trong mắt anh, cuối cùng quay lại trạng thái yên ả.
Đường Tuần dằn lửa giận trong lòng xuống, nếu người đó dám ra tay thì Đường Tuấn sẽ dùng thủ đoạn quyết liệt dạy anh ta làm người.
Anh đang quan sát ba mảnh thần binh ma khí, cảm nhận khí tức ẩn giấu trong đó. Ba mảnh nhỏ là súng, đao và chùy, chúng không lớn như thanh hắc đao của Sở Hải, nhưng loại khí tức đó không thể làm giả được.
Lưu Tuệ cảm thấy hơi buồn cười, cô ấy nói: “Quả thật trong mảnh nhỏ của thần binh ma khí có chứa khí tức rất mạnh mẽ, nhà họ Lưu chúng tôi cũng từng nghiên cứu nhưng đều thất bại. Cậu cho rằng chỉ có một mình cậu thông minh thôi sao?”
Đường Tuấn lười quan tâm người phụ nữ nghĩ một đằng nói một nẻo này. Anh suy nghĩ trong lòng rồi chia tinh thần lực thành ba phần đi sâu vào không gian của mảnh nhỏ, rất nhanh sau đó đã tìm được ba luồng khí tức kia. Mặc dù mỗi luồng không nhiều như trong hắc đao nhưng cũng được một nửa của hắc đao, cộng lại thành một lượng kha khá.
“Đúng là nguyên khí thế giới.” Lần này Đường Tuấn nghiêm túc cảm nhận rồi phân biệt thuộc tính của khí tức. Mặc dù hỗn loạn nhưng chính xác là nguyên khí thế giới không trật đi đâu được.
Đường Tuấn vận dụng Nguyên Anh chi lực loại bỏ khí tức hỗn loạn trong nguyên khí thế giới rồi chiếm đoạt nó.
Nguyên khí thế giới bị chiếm đoạt, ba mảnh nhỏ vang lên tiếng rắc rồi vỡ thành bột phấn.
Lưu Tuệ tức khắc ngơ ngẩn như nhìn thấy quái vật: “Cậu lại có thể chiếm đoạt khí tức của thần binh ma khí!”
Sau khi ba luồng nguyên khí thế giới dung nhập vào cơ thể, chín mươi chín chữ cổ trong đầu Đường Tuấn có xu hướng hợp lại rõ ràng hơn, nhưng vẫn chưa hoàn thành, anh cần nhiều nguyên khí thế giới hơn nữa!
Đối với câu hỏi của Lưu Tuệ, Đường Tuấn nói: “Rất khó sao?”
Lưu Tuệ rất tức giận, chuyện mà bao đời người nhà họ Lưu tốn mấy trăm năm đều không làm được mà người này lại hoàn thành nhẹ nhàng như thế.
“Rốt cuộc mảnh nhỏ của thần binh ma khí được tạo ra bằng cách nào? Loại thủ pháp luyện chế này không giống thế giới Man Hoang.” Đường Tuấn đột nhiên hỏi.