Trong sàn đấu giá, Sở Hải tê da đầu, hận chỉ muốn băm dầm Đinh Thành. Ban đầu anh ta muốn trung lập, nhưng giờ không thể không đứng ra với nét mặt oai phong lẫm liệt, nói: “Đinh Thành! Đây là thống lĩnh mới của Phá Quân Doanh. Anh đang nói cái quái gì vậy?”
Nghe xong, Đinh Thành biết ngay vấn đề nằm ở đâu. Cậu ta nói với ánh mắt ủ rũ: “Cho dù là thống lĩnh của Phá Quân Doanh, dám xúc phạm nhà họ Đinh thì phải trả giá.”
“Tính mạng đầy tớ nhà họ Đinh còn quý báu hơn các người, quỳ xuống nhận tội đí, có lẽ tôi sẽ tha chết cho các người.”
Giọng nói Đinh Thành không chút che giấu. Đinh trấn vốn là địa bàn của nhà họ Đinh, có thể nói là vua một cõi ở đây, còn Đinh Thành là nhân vật như thái tử, hành sự lỗ mãng quen rồi.
“Anh tự mình quỳ xuống đi, để người nhà họ Đinh đến chuộc anh.” Lúc này, một giọng nói bỗng vang lên.
Ầm ầm!
Đinh Thành lơ lửng trong không trung, bỗng nhiên trên đầu cậu ta xuất hiện một bàn tay khổng lồ. Lòng bàn tay rất rộng, che cả nửa bầu trời.
“Anh còn dám ra tay.” Đinh Thành tức giận.
Đôi mắt cậu ta phóng ra hai ánh sáng đỏ như muốn phá vỡ lòng bàn tay.
Xì!
Hai ánh sáng đỏ có thể xuyên qua núi, nhưng không thể lay chuyển được lòng bàn tay khổng lồ.
Lòng bàn tay đột nhiên rơi xuống, trên người phóng ra một chùm sáng, sau đó là những tiếng giòn răng rắc.
Ầm!
Đợi đến khi mọi người hoảng hồn lại thì Đinh Thành đã quỳ trước cổng lớn của sàn đấu giá với vết máu trên môi, cậu ta nghiến chặt răng, đầy xấu hổ và tức giận.
Bộ dạng này thật quá nhục nhã. Cậu ta rất muốn đứng lên, nhưng năng lượng toàn thân đã bị phong ấn, không cử động được. Thân là thái tử gia nhà họ Đinh, giờ bị ép quỳ xuống, nếu truyền ra ngoài thì nhà họ Đinh sẽ trở thành trò cười.
Xung quanh không thiếu người đứng ngoài xem, lúc này nhìn thấy Đinh Thành đang quỳ xuống, sắc mặt thay đổi, có nhạo báng, có thương cảm, còn có những người hả hê trên nỗi đau của người khác.
Đinh Thành đắc tội với không ít người ớ Đinh trấn, lúc này có thể nói là hả lòng hả dạ, nhưng mọi người đã chau mày ngay sau đó khi nhìn về nơi sâu phòng đấu giá, bọn họ xì xầm bàn tán.
“Dù có thế nào thì Đinh Thành cũng là cậu chủ nhà họ Đinh, đại diện cho nhà họ Đinh, lần này bị người khác lăng mạ như thế, có lẽ nhà họ Đinh sẽ không buông tha. Người ở bên trong tuy có thực lực mạnh nhưng sẽ không đấu lại nhà họ Đinh.”
“Chà! Đợi mà xem! Lần này có lẽ nhà họ Đinh sẽ phát điên. Trưởng tôn quỳ gối trước sàn đấu giá của mình, đó là một sự sỉ nhục lớn.”
Tại sàn đấu giá, Sở Hải kinh hãi, anh ta không ngờ Đường Tuấn lại đoạn tuyệt như vậy.
Một bóng người xinh đẹp từ ngoài cửa đi vào, đó chính là Cố Vân Minh. Cô đến cùng Đinh Thành, Đường Tuấn ra tay với Đinh Thành cũng không ảnh hưởng gì đến cô.
Cô nhìn Đường Tuấn với vé mặt phức tạp. Cô không có tình cảm sâu đậm với Đường Tuấn, nhưng Đường Tuấn chẳng những đã chỉ dạy bí kíp, mà giờ còn cứu cô nên trong lòng cô thấy rất khó chịu.
“Đường Tuấn!” Cố Vân Minh định mở miệng.
Đường Tuấn giơ tay, nói: “Đợi tôi xử lý xong chuyện này rồi tính.”
Anh nhìn theo hướng nhà họ Đinh, đôi mắt khẽ lim dim. Anh cảm nhận được hơi thở lớn mạnh kia đang đến gần, chắc là người nhà họ Đinh.
Một ánh sáng lấp lánh phóng ra từ nhà họ Đinh, ánh sáng tản đi, một người đàn ông trung niên có khí chất nho nhã hiện ra.