Tinh thần lực của anh như sóng gợn lan rộng bốn phía, rất nhanh đã phát hiện ra một nơi. Nơi đó có cấm chế, ngăn cản anh dò xét. Mấy tên hộ vệ đang đi tuần, nói tới ma tộc Hắc Ám.
Đường Tuấn đi vòng sang đường khác, đi đến chỗ đó.
Sở Hải nhanh chóng ngăn cản, nói: “Đại nhân, nơi đó là chỗ dành riêng cho nhà họ Đinh, cấm người ngoài đi vào.”
Đường Tuấn đẩy Sở Hải ra, giọng nói rất lạnh lùng: “Tránh ra.”
Sở Hải chỉ có thể tránh ra, nhưng vẫn nói: “Đại nhân, cẩn thận đó.”
Đường Tuấn không nghe nữa, tinh thần lực của anh đã đột phá cấm chế, nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Một lồng giam được chế tạo từ kim loại màu bạc, trên lồng giam xoay vòng ánh sáng điện. Trong lồng giam, tứ chi của Thủy Thanh Lam bị người ta khoá lại bằng dây xích kim loại vĩnh hằng, hai chân rũ xuống, đã phế bỏ.
Một lão già tay cầm một cây roi, không ngừng quật Thủy Thanh Lam. Trên roi mang theo từng cây gai ngược hiện lên ánh sáng bạc, một roi quất xuống đều có thể mang theo một miếng máu thịt.
Lão già này, chính là tên quản gia truy sát Cố Vân Minh và Thủy Thanh Lam kia.
“Vẫn chưa khuất phục sao? Thoải mái tinh thần, để tôi gieo Nô Ấn xuống!” Quản gia quát lên.
Bởi vì phải đấu giá Thủy Thanh Lam, để đảm bảo an toàn, nhất định phải gieo Nô Ấn xuống trước, đây là quy tắc.
Thủy Thanh Lam toàn thân máu me đầm đìa, cắn răng nói: “Đừng hòng.”
“Xem cậu có thể mạnh miệng tới khi nào?” Quản gia cười khẩy, đưa tay quấn ánh sáng điện trên lồng giam lên trên roi.
Chát.
Roi đánh vào trên người Thủy Thanh Lam, mang theo một miếng máu thịt, đồng thời vết thương bị ánh sáng điện bao trùm, rất nhanh cháy đen một mảnh.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một hồi thanh âm ầm ầm, sắc mặt quản gia đột ngột thay đổi, nói: “Ai dám tự tiện xông vào nhà họ Đinh tôi!”
Quản gia cầm cây roi trong tay, trong đôi mắt phóng ánh sáng nhìn ra ngoài chỗ cấm.
Đường Tuấn cùng Sở Hải chậm rãi bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.
“Sở Hải! Cậu không biết ở đây là vùng cấm nhà họ Đinh sao? Ai cho cậu vào đây. Cút ra ngoài.” Quản gia tức giận hét lên khi nhìn thấy Sở Hải.
Sở Hải giận dữ. Dù sao anh ta cũng là nhân vật cấp bậc thống lĩnh doanh trại Thần Đình, là người có thân phận, còn tên quản gia này chỉ là đầy tớ trong nhà họ Đinh mà lại dám nói với anh ta như vậy.
“Đinh Phúc! Hôm nay, tôi đến không phải để gây rối với nhà họ Đinh các người.” Sở Hải cười lạnh lùng, khom mình đứng sau lưng Đường Tuấn.
Đinh Phúc nhìn Đường Tuấn, nhíu chặt mày và nói: “Cậu là ai? Đột nhập vào vùng cấm nhà họ Đinh là muốn chết sao?”
“Chủ nhân!” Thủy Thanh Lam bỗng hét lên với giọng nói có vẻ yếu ớt.
Đinh Phúc nở nụ cười đáng sợ, nói: “Thì ra mày là chủ nhân của cậu ta. Rất tốt, tao sẽ bắt mày để chúc mừng cậu chủ.
Dứt lời, Đinh Phúc xông đến Đường Tuấn. Tuy ông ta là quản gia nhà họ Đinh nhưng tu luyện rất đáng kinh ngạc, ông ta đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao và rất là mạnh. Pháp lực xoay chuyển, một khuôn mặt già nua có ánh sáng óng ánh, thêm một chút dữ tợn. Nắm đấm nuốt nhả ánh sáng như một vị hung thần.
Sở Hải thấy vậy, trong lòng mỉa mai Đinh Phúc không biết tự lượng sức mình. Đinh Phúc có mạnh cỡ nào thì làm sao có thể trở thành đối thủ của Đường Tuấn được.
Ầm ầm!
Đinh Phúc liên tiếp hai đấm lên người Đường Tuấn, nụ cười trên khuôn mặt ông ta càng rực rỡ. Hai cú đấm này đè nén tuyệt kỹ dưới đáy, cho dù là một ngọn núi nhỏ cũng sẽ bị nổ tung.