*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này, đám sương trước mặt Đường Tuấn bỗng nhiên quay cuồng, oành một tiếng, vài bóng người lao ra khỏi đám sương. Mấy người này mặc trang phục của binh lính từ Thần Đình, trên người có không ít vết thương còn hở miệng, hơi thở uể oải.
Không cần Đường Tuấn phân phó, ngay lập tức có binh lính Thần Đình ra tay, đón mấy người này lên trên hư không thuyền.
Rất nhanh tin tức đã truyền tới chỗ Đường Tuấn.
Ở biển Tinh Tú có một đám trộm cướp đã đánh lén một quân doanh của Thần Đình, thủ lĩnh của đám thổ phỉ đó là một Tu Hành giả thuộc cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, bọn chúng càn quét qua quân doanh, chỉ còn mấy người này chạy trốn khỏi đó.
“Ở biển Tinh Tú thì tổ chức hỗn loạn nhất là Diệt Thần, không lẽ đám thổ phỉ này bắt tay với Diệt Thần?” Mấy người A La Nạp thấp giọng tự hỏi.
“Đưa tôi đi xem thử.” Đường Tuấn phất tay.
Mấy người A La Nạp ở lại, Đường Tuấn mang theo đám người Cẩu Đản đi về phía quân doanh của Thần Đình ở biển Tinh Tú. Diện tích biển Tinh Tú rộng lớn mênh mông, Thần Đình cũng không thể canh giữ toàn bộ, chỉ có thể bố trí quân doanh ở vài nơi, khoảng chừng trăm cái, thường ngày giám sát tình hình của biển Tinh Tú từ các phương hướng.
“Ở đây.” Cẩu Đản đối chiếu với bản đồ trong tay nói với Đường Tuấn, ngón tay chỉ về một tòa quân doanh lụi tàn ở phía trước.
Trên mặt đất là các thi thể mặc quần áo binh lính Trần Đình, cũng có một ít xác của đám trộm cướp. Thi thể của bọn họ khô héo, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, giống như cả tinh khí và tu vi toàn thân đều bị sức mạnh thần bí nào đó cắn nuốt.
“Biển Tinh Tú có rất nhiều Tu Hành giả tu luyện tà thuật, có người dựa vào việc chiếm đoạt tinh khí người khác để tăng tu vi, cũng chuyện có đoạt lấy ba hồn bảy vía của người ta để luyện khí. Nghe nói ma tu biến mất mấy ngàn năm đã xuất hiện lại. Nơi này đích thực là địa điểm nguy hiểm, không tồn tại bất kỳ chút đạo đức công bằng nào.” Biểu cảm của Cẩu Đản hơi rùng mình, giọng nói khẽ run.
Là binh sĩ ở quân doanh 50, anh ta từng tới biển Tinh Tú, chỉ là tu vi thấp kém nên đến tư cách làm con tốt thí mạng cũng không có, chỉ phụ trách việc dọn dẹp chiến trường và nhặt xác sau mỗi trận đánh lớn, vì vậy anh ta hiểu rõ sự tàn khốc vô biên tại nơi này.
“Đưa bọn họ về an táng đi.” Đường Tuấn thở dài.
Anh không có cách gì để thay đổi, chỉ có thể nỗ lực hết mình.
Đúng lúc này, một luồng sáng đen từ trong quân doanh bắn ra, tốc độ cực nhanh, góc độ xảo quyệt. Người ra tay ngay từ đầu đã tính toán việc đánh lén.
Một âm thanh bén nhọn và khó nghe vang lên: “Khặc khặc, không ngờ vẫn có thể câu được một một con cá lớn. Cờ Quỷ Vân, lấy máu tươi của bọn chúng!”
Tia sáng đen chớp mắt lại đến, đó là một mặt cờ cao gần bằng một người. Cột căng cờ lại là từng cái xương đầu lâu người, mặt cờ đen nhánh, khắc họa ba đám mây máu. Mây máu di chuyển khiến cho người ta có cảm giác quỷ dị.
Theo sau âm thanh này vang lên, đám người Cẩu Đản ngay lập tức cảm thấy mạch máu toàn thân sôi sục tựa như muốn xé toạc cơ thể tuôn ra để nhập vào giữa mặt cờ kia. Tu vi của kẻ sử dụng cờ Quỷ Vân cao hơn bọn họ rất nhiều.
“Tà tu!”
Trong mắt Đường Tuấn lóe lên tia sắc lạnh mang theo sát khí. Mặt cờ Quỷ Vân này rất đáng sợ, lại mang theo oán khí rất nặng, có lẽ đã nuốt chửng vô số người.
“Khà khà, có thể chết dưới cờ quỷ của lão là vinh hạnh cho đám tân binh các người. Nếu có kiếp sau thì nỗ lực tu luyện đi, ha ha ha.” Một làn sương mù ngưng tụ, biến thành một lão già gầy quắt queo. Lão già bỡn cợt vuốt hai sợi râu dê lưa thưa, vô cùng đắc ý.