*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chiến trường thiên ngoại, đó là nơi nào?” Đường Tuấn nhướng mày, dường như anh đã nghe Tiêu Xuân Minh nói qua mấy từ này rồi.
Nét mặt Đồ Yên Nhi nghiêm trọng, nói: “Đó là không gian ngoại vực, rất nhiều nhóm cường giả trẻ tuổi đến từ nhiều thế giới tụ lại ở đó tranh đoạt, quyết định vận mệnh thế giới tương ứng với mỗi người. Người thắng có thể có được nguyên khí thế giới, đó là bảo vật của trời đất, có lợi ích rất lớn đối với việc tu luyện cảnh giới Hóa Thần.”
“Cô phải hết sức cẩn thận.” Cường giả từ các giới tranh đoạt, mức độ nguy hiểm hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, Đường Tuấn nghiêm túc dặn dò.
Đồ Yên Nhi cong môi cười, nói: “Đường đại ca yên tâm, tôi hiện tại khác xưa nhiều, nói không chừng bây giờ anh cũng không phải là đối thủ của tôi.”
Cô đã bước đầu ngưng tụ Thần Tâm, thực lực tu vi xấp xỉ với Bạch Thụy Du nên rất có lòng tin.
Đường Tuấn cười cười, cũng không giải thích gì nhiều. Ngưng tụ Thần Tâm, bất kỳ lúc nào anh cũng có thể làm được, nhưng vì để tu luyện lâu dài, anh lựa chọn ngủ đông, bùng nổ chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Trì trưởng lão đã động sát khí, Đường đại ca nên rời đi, tuy biển Tinh Tú không ổn định nhưng lại là nơi ẩn nấp không tệ. Đường đại ca cẩn thận một chút thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Cuối cùng, Đồ Yên Nhi nói thêm vài câu rồi rời đi. Dáng vẻ cô vội vàng, dường như việc tu luyện đã đạt tới thời khắc then chốt, lần này bởi vì sự tình của Đường Tuấn nên mới hấp tấp xuất quan.
“Tiểu đoàn trưởng, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Đám người Cẩu Đản đi vào, biểu cảm hoảng loạn. Đường Tuấn dùng kiếm giết hình ảnh Hóa Thần, chẳng mấy chốc sẽ vang dội khắp Thần Đình.
“Chuẩn bị xuất phát đến biển Tinh Tú.” Đường Tuấn phát ra mệnh lệnh.
Thông qua trận pháp Thần Đình, Đường Tuấn mang theo tiểu đoàn 50 đi đến biển Tinh Tú. Lúc này tiểu đoàn 50 đã có gần một trăm người, A La Nạp cùng rất nhiều đệ tử Mộ Danh gia nhập, đều là những đệ tử không có năng lực ở Thần Đình có ý muốn tìm nơi nương tựa.
Một đám người vô cùng uy phong lẫm liệt điều khiển mấy chiếc thuyền hư không, hai ngày sau đã đến biên giới bờ biển Tinh Tú.
Đường Tuấn chắp hai tay sau lưng đứng ở trước mũi con thuyền hư không, quan sát biển Tinh Tú. Đám người Cẩu Đản, A La Nạp đứng ở phía sau anh, nét mặt cung kính.
Trước mặt là một vùng đất có diện tích rộng lớn quanh năm bị sương mù bao phủ. Ở sâu trong màn sương, rất nhiều đốm sáng ánh lên, tựa như những vì sao xa xôi nơi hằng tinh. Cảnh tượng này chính là nguồn gốc cho cái tên biển Tinh Tú.
Tiếng kêu trầm thấp như bị đè nén phát ra từ trong đám sương, tưởng thú nhưng lại không giống thú, tầm nhìn bị chặn lại nên không thể thấy được cảnh tượng cụ thể.
Đường Tuấn nắm chặt bàn tay muốn đánh tan đám sương. Nhưng ngay khi đám sương bị đánh tan thì ngay lập tức có đám sương khác lấp đầy vào.
“Tiểu đoàn trưởng, biển Tinh Tú đã bị sương mù bao phủ mấy vạn năm, từng có Đại Năng ra tay nhưng vẫn không thể loại bỏ.” A La Nạp lên tiếng.
Lúc trẻ cậu ta từng đi khắp thế giới, đi nhiều nên hiểu rộng, cậu ta biết rất nhiều bí mật.
“Nghe nói chỗ sâu nhất trong đám sương mù có cơ duyên to lớn, nhưng đến nay chưa ai tìm được. Từng có vài vị Đại Năng liên thủ tiến vào biển Tinh Tú, muốn tìm hiểu đến cùng nhưng cuối cùng những người đó đều mất tích một cách thần bí, không xuất hiện lại. Đám sương này phạm vi rất lớn, tựa như không có điểm cuối.” Vẻ mặt A La Nạp nặng nề.