Chiến Thần Thánh Y

Chương 198




Thẩm Dũng càng nghe vẻ mặt càng tái xanh, ông không nghĩ tới mình chỉ nói có một câu thôi mà đã khiến Đường Tuấn đứng ở mặt đối lập với mọi người. Nhất là khi nhìn đến khuôn mặt nịnh nọt khinh thường của mấy người trong học viện, ông càng tức đến muốn đập bàn. Ông lấy ngón tay chỉ vào mọi người, nói: "Mấy người thì biết cái gì? Cái tên Lưu Hoan kia là cái thá gì, nếu lúc đó không có Đường Tuấn thì làm gì có cái tên Lưu Hoan ngày hôm nay."  

"Hửm?" Ngón tay Ngô Thiên Hào đập đập mặt bàn, hài hước nói: "Nói như vậy thì chắc là cậu nhóc này là rất lợi hại, ngay cả bác sĩ Lưu Hoan cũng nhờ cậu mới có được danh tiếng như bây giờ, nếu không thì cậu nói nói cho chúng tôi nghe một chút, nếu nói hay thì không chừng tôi sẽ cho cậu ngồi ở đây."  

Advertisement

Tuy rằng lời nói như là đang khách sáo, nhưng biểu cảm khinh thường như là đang xem phim hài của Ngô Thiên Hào rõ rành rành ra đó, ai mà không thấy được ý nghĩ của ông. Mọi người cười thầm trong lòng muốn nhìn xem người trẻ tuổi được giáo sư Thẩm Dũng nâng lên mây này làm sao từ bỏ xuống được?  

Cảm thấy trong lòng sảng khoái nhất không ai khác là mấy người ngồi ở ba bàn còn lại, bọn họ còn không có tư cách ngồi ở bàn chính thì anh ta dựa vào cái gì được ngồi ở chỗ đó? Mỗi người đều phải ngồi ở trên vị trí thích hợp với mình, nếu ngay cả điều này cũng không biết thì không phải là tự đi diễn hài hay sao.  

Thẩm Dũng muốn giải thích Đường Tuấn mới là người trị khỏi bệnh cho Trần Nhật Minh nhưng Đường Tuấn lại ngắt lời ông.  

"Thôi khỏi đi giáo sư Thẩm, ngồi chỗ nào mà chẳng như nhau, cần gì phải chấp nhặt với bọn họ." Đường Tuấn nói.  

"Nhưng mà cậu." Thẩm Dũng rất tức giận, ngay cả ông còn tự ti trước y thuật của Đường Tuấn thì đương nhiên ở đây không có ai so được với anh, người có tài lại bị hắt hủi như vậy thì làm sao không khiến ông cảm thấy khó chịu.  

"Đúng vậy. Người trẻ tuổi thì phải biết mình là ai." Ngô Thiên Hào gật đầu, sau đó chỉ vào cái bàn gần bên góc, nói: "Chỗ đó còn trống, cậu cứ ngồi ở đó trước đi."  

Loại tiệc xã giao này thường hay ngồi theo thân phận địa vị của mình, vị trí chỗ góc bàn là tiêu biểu cho những người không có thân phận địa vị ở nơi này.  

"Phó hiệu trưởng Ngô, anh đừng có quá đáng." Thẩm Dũng lạnh lùng nói.  

Mộ Dung Lan cũng rất tức giận.  

"Hửm, tôi làm gì mà quá đáng." Ngô Thiên Hòa biểu cảm hờ hững như là đã nắm hết mọi chuyện trong tay, nói: "Còn không biết người này là từ trong cái xó xỉnh nào nhảy ra đây, tôi xem ở trên mặt mũi của giáo sư Thẩm nên mới không đuổi cậu ta ngoài, để cho cậu ta ở trong đây ăn cơm đã là ân đức lớn lao mà cậu ta tích được rồi."  

"Không có gì." Đường Tuấn ngăn cản lại Thẩm Dũng đang tức giận. Nếu không phải không muốn để Mộ Dung Lan và Thẩm Dũng khó xử thì anh đã sớm đẩy cửa rời đi rồi.  

"Tôi ngồi cùng anh." Bỗng nhiên Mộ Dung Lan lên tiếng.  

Đường Tuấn lắc đầu, vỗ vỗ mu bàn tay Mộ Dung Lan, nói: "Cô cứ ngồi ở trong đây đi."  

Nói rồi anh quay người đi tới cái bàn ở trong góc.  

Ngô Thiên Hào nhìn bóng lưng của Đường Tuấn, hài lòng cong khóe miệng lên nở một nụ cười lạnh lẽo, nhìn Thẩm Dũng nói nhỏ: "Bây giờ mới đúng, người trẻ tuổi là phải biết tiến biết lùi, cần gì phải làm tất cả mọi người không thoải mái chứ."  

Thẩm Dũng hừ lạnh một tiếng, thở phì phò ngồi xuống, Mộ Dung Lan cũng hờn giận trong lòng mà ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dũng, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy hối hận, nếu sớm biết sẽ gặp tình huống xấu hổ như vậy thì cô ấy sẽ không dẫn Đường Tuấn đến đây.