*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con mắt Đường Tuấn hơi híp lại, thân hình anh bay lên, cho đến khi cách quả trái cây này khoảng cách không đến mười mét. Anh chỉ cần đưa tay, thì có thể hái Lôi Quả xuống.
Bỗng nhiên, một đám lửa vô căn cứ sinh ra, bắt đầu thiêu đốt Lôi Quả. Ngọn lửa hiện lên màu tím bầm, bỗng nhiên là kiếp hỏa. Kiếp hỏa bốc cháy hừng hực, Lôi Quả lại dần dần hóa hư không, dường như không chịu nổi nhiệt lượng này.
Tâm niệm Đường Tuấn vừa động, pháp lực rót vào bên trong Lôi Quả, bộ phận vốn hoá hư không của Lôi Quả lần nữa ngưng tụ. Dưới sự thiêu đốt của kiếp hỏa, pháp lực của Đường Tuấn đang tiêu hao dữ dội. Nếu không phải trình độ pháp lực mạnh mẽ của anh vượt xa cảnh giởi Bán Bộ Hoá Thần bình thường, sợ rằng tiêu hao trong chốc lát sẽ hút anh thành người khô.
“Khó trách thánh vật trong trời đất ít như vậy.” Đường Tuấn nói nhỏ.
Kiếp trời đất của bảo vật chia làm bốn kiếp hoả, phong, lôi, thuỷ, Lôi Quả sinh trưởng theo sấm sét, đương nhiên không sợ lôi kiếp. Nhưng ba kiếp khác, nếu như không có người bảo vệ, hoàn toàn có thể hủy diệt nó.
Kiếp hỏa đi qua, chính là kiếp hàn thủy.
Sức của băng lạnh giá rét thấu xương dường như ngay cả pháp lực của Đường Tuấn cũng phải đông cứng, anh dùng pháp lực bảo vệ Lôi Quả, tương đương với thay Lôi Quả chịu đựng ba kiếp. Toàn thân Đường Tuấn đều kết một tầng băng sương thật mỏng, nhìn giống như một người băng.
Sau kiếp thuỷ, lại là kiếp phong.
Gió hoá thành lưỡi dao sắc bén, cắt chém hư không, da thịt toàn thân Đường Tuấn đều bị cắt ra từng đường rách, máu tươi chảy ròng.
Không biết qua bao lâu, kiếp phong cuối cùng kết thúc.
Sau khi thay Lôi Quả chịu đựng ba tai hoạ, sắc mặt Đường Tuấn cũng tái nhợt đi rất nhiều, vết thương trên người còn đang đổ máu. Với tu vi của anh, bất kỳ vết thương gì chỉ cần không thương tổn đến căn nguyên, đều có thể chữa trị ngay. Lúc này trạng thái này chứng minh pháp lực của anh gần như thấy đáy, không cách nào chia ra sức mạnh dư thừa để chữa trị vết thương.
“Nhưng cuối cùng đã trải qua ba kiếp rồi, chỉ cần nuốt Lôi Quả xuống, tôi đã có thể bù đắp tổn thức, hoàn toàn khôi phục sức mạnh, tạo nên Lôi Linh Thể.”
Trên mặt Đường Tuấn lộ ra nụ cười, đưa tay chộp về phía Lôi Quả.
Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến.
Một đường ánh sáng bạc từ hư không sau lưng Đường Tuấn thoát ra, bay về phía Lôi Quả. Ánh sáng bạc vặn vẹo, hóa thành một bóng người, lại là Tiêu Xuân Minh trước đó bị Đường Tuấn đập nát.
Tiêu Xuân Minh vừa bay đi vừa nhìn về phía Đường Tuấn, đắc ý cười nói: “Ha ha ha. Cậu lại bị tôi tính kế, cậu cho rằng bản thân thật sự có thể giết chết tôi sao?”
“Tôi muốn cảm ơn cậu thay Lôi Quả vượt qua ba tai hoạ khó khăn, đã giảm bớt đi một chút công sức của tôi. Có phải cậu rất không cam tâm không, đáng tiếc cậu quá ngu xuẩn, chỉ có thể bị tôi lợi dụng. Đợi tôi nuốt Lôi Quả vào, lập tức sẽ là của ngày giỗ của cậu.”
Lúc nói chuyện, tay của Tiêu Xuân Minh đã sắp chộp lên Tiên Thiên Lôi Quả, nụ cười trên mặt anh ta cũng càng thêm sáng rực.
Khi ở tầng thứ chín, anh ta bị Đường Tuấn đập nát cơ thể, tại thời khác cuối cùng của sinh mệnh quyết định thật nhanh, lợi dụng bí thuật bảo lưu lại một chút ý thức ẩn náu, đi theo Đường Tuấn tiến vào tầng thứ mười.
Tuy Đường Tuấn tiến vào tầng thứ mười làm cho anh ta có chút ngoài ý muốn, nhưng không sao, thắng lợi cuối cùng là của anh ta. Ngay cả Tiêu Xuân Minh cũng cảm thấy vô cùng đắc ý với quả quyết và tính toán của mình.
Đường Tuấn lúc này vô cùng suy yếu, làm sao là đối thủ của anh ta.
“Mưu kế buồn cười.”
Đúng lúc này, lời nói của Đường Tuấn bỗng nhiên vang lên bên tai anh ta.
Một cái tay dường như vượt qua không gian, đột nhiên bóp cổ Tiêu Xuân Minh.