Đám người Vương Hồ, Đà Di Thiên kinh hãi im lặng, nét mặt này đã không phải là kinh hoàng có thể hình dung được.
Là đối thủ cùng nhau trưởng thành với Tiêu Xuân Minh đến bây giờ, bọn họ vô cùng hiểu rõ sự đáng sợ và hùng mạnh của Tiêu Xuân Minh. Người này là đại thiên tài chân chính, trăm ngàn cuộc chiến bất bại, là đối tượng vô số đệ tử Thần Đình sùng kính. Nhưng bây giờ Tiêu Xuân Minh không chỉ thất bại rồi, còn bị người ta một quyền đập nát, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể chạy thoát ra ngoài.
Đường Tuấn hừ khẩy một tiếng, mọi người mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, dùng ánh mắt càng thêm sợ hãi nhìn anh. Hồng Nhật Linh càng là ánh mắt không ngừng trốn tránh, thân thể run rẩy không ngừng.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, trong không gian lôi trì bỗng nhiên nổ lên một âm thanh dữ dội. Thân cây Lôi Qủa kia đâm thủng hư không bung ra vô số ánh sáng, có thêm sấm sét đang không ngừng kích phát. Ánh sáng đi qua, thân cây lại bắt đầu co lại đi lên.
“Đây là nguồn gốc chảy ngược. Tiên Thiên Lôi Quả chín muồi rồi.” Y Thu Sương run giọng nói.
Đường Tuấn cũng nhìn qua thân cây kia, ánh mắt lộ ra một vẻ mê mẩn. Anh có thể cảm thấy sức mạnh hệ sấm trong cơ thể đang sôi sùng sục dâng tràn, mang theo một loại khát vọng vô hình. Nếu như ăn Tiên Thiên Lôi Quả, anh lập tức có thể cô động ra một pháp tắc hệ sấm hoàn chỉnh.
Theo một đoạn thân cây cuối cùng lùi về không gian lôi trì tầng thứ mười, trên không trung tầng thứ chín xuất hiện một cái lỗ thủng to lớn, giống như bầu trời nứt ra. Bên trong lỗ thủng, là sấm chớp bộc phát không ngừng nghỉ, so lôi hải trước đó gặp phải ở tầng thứ năm còn kinh khủng hơn.
“Đường Tuấn, Tiên Thiên Lôi Quả chính là thánh vật có một không hai của không gian lôi trì, nếu như anh có thể hái được, đối tu vi của anh rất có ích lợi. Nếu như hiến tặng cho Thần Đình, anh cũng có thể thu được tích phân số lượng cao. Vốn dĩ đây là kỳ vọng của trưởng lão Thần Đình đối với Tiêu Xuân Minh.” Y Thu Sương trầm giọng nói.
Đà Di Thiên thở dài, nói: “Đáng tiếc hôm nay sấm sét bên trong hang là theo sự thai nghén của Tiên Thiên Lôi Quả mà sản sinh, tràn ngập uy năng vô cùng đáng sợ. Mạnh mẽ như anh, chỉ sợ cũng không có cách nào bình yên vượt qua.”
Đường Tuấn khẽ cười khẩy, nói: “Muốn bảo tôi đi lấy Tiên Thiên Lôi Quả cứ việc nói thẳng, làm ngoằn ngoèo nhiều như vậy tính là gì.”
Nói xong, thân thể Đường Tuấn rung động, rồi bay về phía hang trời kia, trong nháy mắt toàn thân đã tiến vào bên trong hang trời.
“Y Thu Sương, cô cảm thấy anh ta có thể hái được Tiên Thiên Lôi Quả không?” Đà Di Thiên hỏi.
Y Thu Sương lắc đầu, nói: “Cho dù hái được rồi thì làm sao, cuối cùng cũng không phải của anh ta.”
Nét mặt Đà Di Thiên thay đổi nhanh, nói: “Cô là nói!”
Y Thu Sương nói: “Thần Đình sắp đặt mấy trăm năm, làm sao có thể để cho người ta tùy tiện phá hủy.”
Bên trong hang trời, Đường Tuấn vốn cho là sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng anh vừa tiến vào hang trời, sấm sét bên trong lại cho anh một cảm giác giống như nước ấm, hết sức thoải mái, thậm chí còn đang rửa sạch cơ thể và tinh thần của anh. Chỉ trong thời gian chốc lát, anh đã xuyên qua hang trời, đi tới không gian lôi trì tầng thứ mười.
Một thân cây cổ thụ khổng lồ chính khoảng trăm mét chiếm cứ phần lớn không gian của tầng thứ mười, thân cây chọc vào tầng thứ chín cũng chỉ là một nhánh trong đó của cây cổ thụ này, so với thân cây chính, thật giống như chênh lệch của con kiến và voi. Sấm sét đùng đùng chạy tán loạn ở mỗi một thân cây cành lá của cây cổ thụ này, trên chỗ cao nhất của cổ thụ, đang treo một trái cây long lanh trong suốt.
“Đây chính là Tiên Thiên Lôi Quả sao?” Đường Tuấn nhìn trái cây kia, giọng nói cũng có chút kích động.
Tiên Thiên Lôi Quả, nghe nói ăn vào một trái thì có thể đạt được thánh vật của Tiên Thiên Lôi Linh Thể.
“Đã là loại bảo vật sinh trưởng chất chứa trời đất, tất nhiên phải chịu kiếp nạn trời đất. Kiếp nạn trời đất đi qua, Lôi Quả mới có thể tính là chín muồi thật sự.”