*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Rất mạnh sao?”
Kình phong đáng sợ như thuỷ triều dâng trào đến, nhưng thân hình Đường Tuấn không lui về phía sau chút nào. Anh nhẹ giọng cười một tiếng, đơn chưởng làm đao, tựa như một đao cắt đứt nước, vút lên trời cao chém xuống.
Trên bầu trời một đường khí tức ác liệt vô căn cứ sinh ra. Trong nháy mắt, bàn tay của hai người Đường Tuấn và Tiêu Xuân Minh đã đụng vào nhau.
Oành oành.
Áo khoác của hai người bị kình phong thổi đến vang loạn lên, tựa như sắt cứng rắn, phát ra âm thanh trầm thấp.
Giằng co trong chốc lát, sắc mặt Tiêu Xuân Minh thay đổi bất ngờ, thân hình bay ngược ra ngoài về phía sau, quần áo của anh ta nứt ra hết mấy chỗ, hiện ra vết thương bên trong. Dòng máu màu bạc từ trong vết thương ào ạt chảy ra.
“Tiêu Xuân Minh vậy mà thua rồi.”
Đám người Y Thu Sương đưa mắt nhìn nhau, trên mặt hiện ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Không, tôi sẽ không thua.” Trên mặt Tiêu Xuân Minh cũng lộ ra vẻ không dám tin, điên cuồng hét lên một tiếng, lần nữa vọt về phía Đường Tuấn.
Đường Tuấn hừ khẩy một tiếng, bàn tay giương lên, đánh Tiêu Xuân Minh bay ra ngoài. Bộ dạng tuỳ ý kia, cho thấy anh vẫn chưa dùng hết toàn lực.
“Anh ta thật sự đã đánh bại Tiêu Xuân Minh, anh ta không phải mới là cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ sao?” Đám người Vương Hồ không thể không tiếp nhận sự thật này.
Đường Tuấn nhìn bọn họ một cái, nói: “Đây chính là vô địch mà các người nói sao?”
Đám người Y Thu Sương hổ thẹn mà cúi thấp đầu.
“Cho dù thực lực của cậu mạnh hơn so với tôi thì thế nào, anh vẫn không bắt được tôi. Tôi đã bước đầu hoà hợp cùng với sức mạnh của mảnh thế giới này, thương tích nặng đến đâu bất cứ lúc nào cũng có thể khỏi hẳn. Cuối cùng người chết chắc chắn là cậu.” Giọng nói thù hận của Tiêu Xuân Minh vang lên, mang theo một cảm giác gào thét.
Khi giọng nói vang lên, thân hình của Tiêu Xuân Minh phân tách ra, hóa thành một loạt ánh sáng bạc, mỗi ánh sáng bạc dường như đều là Tiêu Xuân Minh.
“Đây là thân pháp Phù Quang Lược Ảnh do Tiêu Xuân Minh tu luyện, nghe đâu tu luyện đến trình độ cao nhất có thể đuổi kịp tốc độ ánh sáng.”
Bọn người Vương Hồ thở dài, nói: “Có môn thân pháp này, Tiêu Xuân Minh cho dù không bằng Đường Tuấn, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Đường Tuấn, không ngờ rằng cậu lại lợi hại như vậy. Nhưng cậu càng lợi hại, tôi càng vui vẻ, chờ tôi nuốt Lôi Quả rồi, luyện hóa cậu thành đan, nói không chừng có thể một lần hành động bước vào cảnh giới Hóa Thần. Ha ha ha.” Giọng nói Tiêu Xuân Minh từ trong ánh sáng bạc trùng trùng điệp điệp truyền ra.
Những ánh sáng bạc này thỉnh thoảng bay ra một đường đánh lén Đường Tuấn, định nhờ vào đó không ngừng tiêu hao thực lực của Đường Tuấn.
Trong lòng đám người Vương Hồ thở dài vì Đường Tuấn, đối mặt loại cục diện này, bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy không cam tâm.
Đường Tuấn giơ tay lên, sau khi đánh bay một đường ánh sáng bạc lần nữa, nhìn về phía bầu trời, nói: “Anh thật sự cho rằng tôi không làm gì được anh sao?”
“Trấn Thiên Địa.”
Trong lòng Đường Tuấn khẽ quát một tiếng, một quyền đánh vào hư không, hư không lập tức ngưng tụ, vô số ánh sáng bạc kia biến mất từng cái một, cuối cùng chỉ còn lại một cái. Bên trong ánh sáng bạc lộ ra dáng vẻ run sợ của Tiêu Xuân Minh.