*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không gian lôi trì tầng thứ chín, ở đây gần như không có bao nhiêu lôi đình lực, tại nơi trung tâm của không gian, một thân cây to lớn chu vi khoảng chừng mười mấy mét cao chót vót, đâm vào trong hư không.
Bên trên gốc cây này là một ánh sáng màu trắng bạc, mang theo một chút trong suốt, nhìn một cái, có thể nhìn thấy bên trong thân cây kia lại là từng đường sấm sét lưu động.
“Đây là gốc cây Tiên Thiên Lôi Quả kia!”
Bon người Y Thu Sương thấy thế, không khỏi thất thanh nói: “Bộ phận chính của cây Tiên Thiên Lôi Quả ở tầng thứ mười, thân cây lại có thể phá vỡ mà vào không gian, chui qua đến tầng thứ chín.”
“Mọi người xem.” Bỗng nhiên Đà Di Thiên hoảng sợ nói.
Mọi người nhìn qua, chỉ thấy bên cạnh thân cây lại có một thanh niên đang ngồi. Thanh niên tóc bạch kim, vô cùng khôi ngô, chính là Tiêu Xuân Minh.
“Nghe đâu đại nhân Lam thiên sứ từng ngộ đạo ở bên dưới cây Lôi Qủa, một hành động đột phá Hóa Thần. Lẽ nào Tiêu Xuân Minh muốn mô phỏng hành động của ông ta?” Vương Hồ dường như nghĩ tới điều gì đó, giọng nói khẽ run nói.
Y Thu Sương nói: “Tiêu Xuân Minh quả nhiên có chí lớn, lại muốn trở thành Lam thiên sứ tiếp theo.”
Lúc này Tiêu Xuân Minh cũng cảm ứng được khí tức của mấy người, ánh mắt nhìn sang, nhìn thấy nhiều người xông vào tầng thứ chín như vậy, trong mắt nhịn không được lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Thủ đoạn của tôi gần như dùng hết, mới xông vào đến ở đây, còn bị một chút tổn thương. Nếu không phải tam thần hợp nhất, e rằng vẫn phải tu dưỡng một khoảng thời gian. Y Thu Sương bọn họ mặc dù thực lực thiên phú cũng không tệ, nhưng không có khả năng xông vào tầng thứ chín. Chẳng lẽ là Tiên Thiên Lôi Quả sắp ra đời, sức che chắn của không gian lôi trì bắt đầu yếu đi rồi sao?”
Tiêu Xuân Minh khẽ nhíu mày, từng suy nghĩ hiện lên trong lòng.
“Nếu đúng là như vậy, có lẽ đây chính là thời cơ tốt nhất để tôi hái Tiên Thiên Lôi Qủa. Tôi tam thần hợp nhất, chắc chắn hái được lôi quả cũng nhiều hơn hai ba phần. Nhưng trước tiên giải quyết tên này rồi nói sau.”
Nghĩ đến đây, Tiêu Xuân Minh đứng dậy, nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Thằng nhóc cậu vẫn rất may mắn, lại có thể xông vào lôi trì tầng thứ chín.”
Nghe được hai chữ “may mắn” này, khóe miệng mấy người Lâm Lạc Tây, Y Thu Sương giật một cái, bạo lực như vậy, ngay cả lôi trì giữ cửa cũng phá hư rồi, như thế nào cũng đều không thể liên quan đến may mắn.
“Nhưng vận may của ngươi cũng đến đây thôi.” Tiêu Xuân Minh nhếch miệng lên thành một nụ cười giễu cợt, hít một hơi thật sâu, hơi híp mắt lại, dùng một giọng say luý tuý nói: “Cậu hoàn toàn không hiểu rõ sau khi tam thần hợp nhất, thực lực của tôi đã đạt đến trình độ gì.”
Vừa dứt lời, một luồng khí thế đáng sợ từ trên người anh ta toả ra, như ùn ùn kéo đến. Sắc mặt đám người Lâm Lạc Tây đột nhiên trắng nhợt, cách xa như vậy, bọn họ cũng có thể cảm giác được tính áp bức lớn mạnh của luồng khí tức này.
“Loại cảm giác này, chính là vô địch cùng cảnh giới.”
Tiêu Xuân Minh nổi giận gầm lên một tiếng, tóc dựng ngược như kim thép, vô số sấm sét ở khắp người anh ta vang lên lốp bốp cách cách không ngừng. Sắc mặt của anh ta cũng hơi đỏ lên, mang theo một loại điên cuồng.