Chiến Thần Thánh Y

Chương 1954




Thực lực Tiêu Xuân Minh bộc phát còn mạnh hơn khi ở tầng năm.  

Nhưng vẫn không có ích gì, dưới một chưởng “Trấn áp trời đất” của Đường Tuấn, roi sấm sét và Tiêu Xuân Minh cùng bị đánh tan nát và hóa thành sấm sét chói mắt. Một chùm ánh sáng bạc lóe lên trong sấm sét bay về phía cổng Lôi Chi.  

Tiếng cười hả dạ của Tiêu Xuân Minh phát ra từ ánh sáng bạc: "Ha ha ha! Anh nghĩ tôi thật sự chịu không nổi một đòn như vậy sao? Tôi chỉ mượn năng lực của anh để rửa sạch vết bẩn tạp chất của phân tâm. Ha ha ha! Hiện giờ tôi là ba thần hợp nhất, thực lực mạnh hơn trước gấp mười lần, lần gặp sau lại chính là ngày chết của anh.”  

“Nhiều lời quá.”  

Sắc mặt Đường Tuấn trầm xuống, ý nghĩ dao động, một cái bóng to lớn đè xuống Tiêu Xuân Minh. Không gian khép kín trong lòng bàn tay mang đến cho người ta cảm giác khó tránh khỏi.  

“Ánh sáng lướt qua.”  

Tiêu Xuân Minh cười to, tốc độ ánh sáng bạc tăng vọt gấp mấy lần, ngay khi sấm sét của cánh cổng dâng lên thì ánh sáng màu bạc lao vào cánh cổng.   

“Ha ha ha! Đã bị tôi tính kế rồi, ngay cả phân tâm của tôi cũng không bắt được, lần sau gặp lại chính là ngày chết của anh.”  

Giọng nói kiêu căng của Tiêu Xuân Minh phát ra từ phía bên kia cánh cửa.  

“Đường Tuấn, chẳng lẽ anh thật sự dám ra tay với chúng tôi? Tôi khuyên anh, tốt nhất là hãy tha cho chúng tôi, nếu không các trưởng lão Thần Đình trách tội xuống thì anh gánh vác nổi không?”  

Giọng nói của Tiêu Xuân Minh dần tan biến. Mặc dù anh ta đã rời khỏi nhưng đám người Lâm Lạc Tây, Vương Hồ đã quét sạch sự chán nản trước đó của họ, sau đó nói với Đường Tuấn bằng giọng điệu có phần khiêu khích và cảnh cáo.  

Những chuyện vừa xảy ra, theo như bọn họ thấy, có Tiêu Xuân Minh ở đó thì Đường Tuấn được định sẵn là kẻ thất bại.  

“Dài dòng.”  

Nhưng Lâm Lạc Tây đã quên rồi, anh ta là anh ta, Tiêu Xuân Minh là Tiêu Xuân Minh. Cho dù Đường Tuấn bị tính kế một lần thì Lâm Lạc Tây làm sao có thể ngang hàng được.  

Đường Tuấn lạnh lùng hét một tiếng, Lâm Lạc Tây cảm thấy có một lực rất mạnh đập vào ngực mình.  

“Tôi không tin tôi không đỡ được một chiêu của anh.” Lâm Lạc Tây gầm gừ, pháp lực toàn thân dâng trào.  

Nhưng ngay sau đó, ầm một tiếng, cả người Lâm Lạc Tây nổ tung, trên bầu trời bùng nổ một đám sương máu. Một người nhỏ bé có bộ dạng giống hệt Lâm Lạc Tây từ trong sương máu bay ra, thì ra là Nguyên Anh của Lâm Lạc Tây.  

Trong mắt Nguyên Anh của Lâm Lạc Tây chứa đựng sự phẫn uất và hối hận. Anh ta không ngờ Đường Tuấn lại mạnh và tàn nhẫn đến vậy.  

Một chưởng đã đánh tan nát Lâm Lạc Tây, chỉ còn lại Nguyên Anh vẫn sống sót.  

Ở đó chỉ có thể nghe thấy giọng nói có hơi thở nặng nề.  

Đôi mắt Hồng Nhật Linh ửng đỏ, cậu ta siết chặt hai nắm đấm, nhìn Đường Tuấn với vẻ không cam tâm.  

Đôi chân của Vương Hồ vô cùng run rẩy, dường như đứng không vững nữa.  

Tay cầm kiếm của Y Thu Sương khẽ run lên.  

Ánh sáng lóe lên, Nguyên Anh của Lâm Lạc Tây trốn sau lưng Y Thu Sương. Anh ta thấy rõ ý đồ giết người của Đường Tuấn.  

Y Thu Sương, Đà Di Thiên, Vương Hồ và những người khác nhanh chóng phản ứng, bọn họ tập hợp lại với nhau và vận dụng các loại pháp lực, xem ra bọn họ đã chuẩn bị kết hợp để đối phó với Đường Tuấn.