Nếu như thực lực không đủ, bị mình chém mấy rìu chết, vậy cũng sẽ không có tư cách làm thống lĩnh Phá Quân Doanh.
Những lời này Trình lão tam không nói, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Mang theo bảy tám bách phu trưởng, Sở Hải đi gặp Đường Tuấn.
Bên ngoài quân doanh, Đường Tuấn phía sau gần trăm người từ tiểu đoàn năm mươi đi theo, bao gồm A La Nạp, Vương Cẩu Đản bọn họ, ngoài ra, còn có thêm một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên dáng người cường tráng, mái tóc bạc xõa tung dài đến đầu vai, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng bá đạo. Đây là Ngân Lang Vương, chỉ là lúc này ông đã thay đổi diện mạo, Sở Hải không nhận ra.
“Cậu là thống lĩnh mới à?” Sở Hải nhìn đám người Đường Tuấn, thuận miệng hỏi.
Đường Tuấn gật đầu. Anh không để Ngân Lang Vương đứng ra vạch trần Sở Hải. Cho dù Ngân Lang Vương lên tiếng, Sở Hải cũng có thể phủ nhận điều đó, không có bất kỳ tác dụng gì.
“Còn án lệnh thì sao?” Trình lão Tam híp mắt nhìn Đường Tuấn một cái, một tay ngoáy lỗ tai, tư thế coi thường hỏi.
“Không có án lệnh.” Đường Tuấn lắc đầu. Vị Thái Thượng trưởng lão kia bảo anh đến biển Tinh Tú trấn áp động loạn, vốn không có hảo tâm, làm sao có án lệnh cho anh. Bất quá Thần Đình hẳn là đã sớm đem một ít tin tức của anh truyền đến Phá Quân Doanh.
Trình lão tam búng đầu ngón tay xuống, đột nhiên lạnh lẽo, nói: “ Không có án lệnh, thân phận của cậu đáng để hoài nghi.”
Sở Hải quát: “Không được vô lễ.”
Khi nói chuyện, trên mặt anh mang theo ý cười, nói: “Thống lĩnh đại nhân, không có án lệnh khiến chúng tôi rất khó tin tưởng thân phận của cậu. Nếu không như vậy, trước tiên cậu lưu lại trong quân doanh, tôi cùng Thần Đình xác nhận rồi nói sau.”
“Ồ. Vậy mất bao lâu để anh xác nhận điều đó?” Đường Tuấn hỏi.
Sở Hải nói: “Ít nhất cũng phải ba hoặc bốn tháng. Thần Đình cao cấp mỗi ngày phải xử lý nhiều chuyện như vậy, loại chuyện nhỏ này sẽ không khiến cho người ta coi trọng. Bất quá đại nhân yên tâm, tôi sẽ thúc giục.”
Đó là một sự chậm trễ rõ ràng. Sở Hải tuy rằng không biết vì sao Ngân Lang Vương không giết chết Đường Tuấn, nhưng anh đã chuẩn bị hao tổn trước, sau đó lại tìm cơ hội sẽ xuống tay.
Trình lão tam nghe vậy, cười lạnh nói: “Sở thống lĩnh thật sự là người tốt. Cái thứ không rõ lai lịch này, muốn tôi nói, nên nhốt lại, ngay cả án lệnh cũng không có, lại dám nói mình là thống lĩnh mới. Trò đùa à! Với tôi Phá Quân Doanh là nơi trẻ em sống qua nhà à?”
Ông cầm hai cây rìu, vung về phía Đường Tuấn, khinh thường nói: “Tiểu quỷ thối, thức thời thì mau cút đi! Loại người như cậu, lão tử ở trên chiến trường không biết giết bao nhiêu người rồi?”
Lúc nói chuyện, đôi rìu trong tay ông ta bắn ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo, ánh sáng lặng lẽo cắt xuống mặt đất trước người Đường Tuấn. Đây là một mối đe dọa rõ ràng.
Đường Tuấn mặt không chút thay đổi, hỏi Sở Hải: “Đây là ý của anh sao?”
Sở Hải cười lắc đầu, nói: “Cậu đừng trách, Trình lão tam tính cách nóng nảy, là người chuẩn mực cầu toàn, ghét nhất kẻ xấu mượn cơ hội sinh sự. Mặc dù hành vi hơi quá mức, nhưng cũng là người tốt, cậu đừng để ý đến.”
Ai cũng nghe ra, kẻ xấu trong miệng anh ta nói là Đường Tuấn. Sở Hải thay Trình lão tam giải thích, nhưng lại không có một chút thành ý, giống như hành động của Trình lão tam chỉ là một trò đùa.
Phá Quân Doanh những người khác cũng chỉ là cười cười, đối với việc này không thèm để ý chút nào. Cho dù vừa rồi một rìu kia của Trình lão tam thật sự chém lên người Đường Tuấn, thì có thể như thế nào?