Sinh vật của Biển Tinh Tú và ngoại giới cùng cảnh giới so ra, quả thật mạnh hơn rất nhiều. Nhưng anh mạnh hơn, nếu như muốn định lượng, thực lực của anh bây giờ tương đương với khoảng chừng gấp mười lần cảnh giới Nửa Bước Hoá Thần bình thường, có thể so với Hóa Thần bước đầu ngưng kết Thần Tâm. Đương nhiên, cảnh giới Hóa Thần chân chính, thực lực hơn gấp trăm lần Nửa Bước Hoá Thần. Mà con Ngân Lang Vương, thực lực thật sự chỉ miễn cưỡng đạt đến Nửa Bước Hoá Thần tiêu chuẩn.
“Thằng nhóc ngạo mạn, Ngân Lang Vương tôi ngang dọc Biển Tinh Tú mấy trăm năm, ai dám nói muốn thu tôi làm thú cưỡi. Tôi quyết định không giết cậu, để cho cậu làm kéo xe cho bổn vương. Ha ha ha, một vị đại nhân thống lĩnh trại lính Thần Đình kéo xe, chắc hẳn là rất oai phong.” Ngân Lang Vương cười ha ha.
Lúc nói chuyện, Ngân Lang Vương đã ra tay. Ông ta lại đánh lén, không cho Đường Tuấn cơ hội phản ứng.
Một đường ngân quang ngang qua bầu trời mênh mong, trong nháy mắt đi đến trước mặt Đường Tuấn.
Gào.
Tiếng rống của Ngân Lang chấn động trời đất. Ông ta mở miệng khổng lồ, muốn cắn nát Đường Tuấn.
Đường Tuấn đưa cánh tay ra, dường như muốn ngăn cản.
“Anh ta lại muốn dùng cánh tay ngăn cản lực cắn của Ngân Lang Vương. Cho dù là bảo khí, cũng sẽ bị cắn đứt. Anh ta đây là đang tìm chỗ chết.” Quỷ Lâm cười khẩy.
Ngân Lang Vương cắn lên trên cánh tay của Đường Tuấn, phát ra âm thanh ken két, giống như âm thanh sắt va chạm phát ra, làm cho người ta ê răng.
“A a a.”
Ngân Lang Vương bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, một hàm răng lại rơi mất năm, sáu chiếc, máu tươi chảy ròng.
Đường Tuấn nhíu mày, nói: “Ngân Lang Vương, miệng ông rất thối, vô cùng nóng nảy, phải uống nhiều nước.”
Khi nói chuyện, anh còn cố ý vẫy vẫy cánh tay, như muốn vẫy hết nước bọt trên cánh tay.
“Cậu!” Ngân Lang Vương khiếp sợ, chỗ sâu trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi.
Ông ta biết rõ lực cắn của chính mình, chỉ có Nửa Bước Hoá Thần đạt trình độ cao nhất mới có thể ngăn cản. Ông ta không ngờ rằng, cái tên trước mắt này lại là Nửa Bước Hoá Thần đạt trình độ cao nhất.
Nghĩ tới đây, rốt cuộc ông ta sợ hãi, xoay người bỏ chạy.
Đường Tuấn cũng không cho ông ta cơ hội, cưỡi trên người ông ta, nắm đấm không ngừng nện ở trên đầu và lưng Ngân Lang Vương như mưa rơi, vang loạn lên ầm ầm, mặc cho Ngân Lang Vương phẫn nộ gào thét như thế nào, cũng không có tác dụng.
“Có phục hay không!” Đường Tuấn không ngừng quát hơi.
Đám người bên dưới lâu đài Ngân Lang ngơ ngác, đặc biệt là Quỷ Lâm, ông ta không ngờ người mình mang về lại là một đại cao thủ siêu cấp.
Khoé miệng của đám người Cẩu Đản run rẩy, cũng khiếp sợ không ít.
Cuối cùng, Ngân Lang Vương miệng đầy máu tươi, răng chỉ còn lại mấy chiếc, kêu thảm thiết nói: “Tôi bằng lòng khuất phục.”
Ông ta ngang dọc Biển Tinh Tú mấy trăm năm, chưa từng thảm hại như thế, hơn nữa ông ta cảm nhận được uy hiếp chí mạnh từ trên người Đường Tuấn, không dám tiếp tục mạnh miệng.
Đường Tuấn dừng tay, Ngân Lang Vương chủ động ký kết thề ước chủ tớ với Đường Tuấn. Ông ta hóa thành hình dạng con người, đi theo sau lưng Đường Tuấn, như người đầy tớ già. Ngân Lang Vương quát lên với đám người ở lâu đài Ngân Lang: “Ta đã đầu hàng chủ nhân, về sau lâu đài Ngân Lang cũng là của chủ nhân.”
Đám người ở lâu đài Ngân Lang nhìn thấy cảnh tượng này, run lên trong chốc lát, sau đó đồng loạt quỳ xuống, nói: “Bái kiến chủ nhân.”