*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn khẽ nhíu mày, con Ngân Lang Vương này vậy mà lại biết mình. Anh vừa mới đến, tin chắc rằng mình chưa từng gặp Ngân Lang Vương.
Ngân Lang Vương cười ha ha một tiếng, nói: “Không nghĩ rằng cậu tự đưa tới cửa.”
Vừa dứt lời, Ngân Lang Vương lắc mình biến hoá, hóa thành một con sói khổng lồ lông tóc màu trắng bạc, dài bảy tám mét. Đây là bản thể của ông ta, có thể phát huy ra thực lực vượt qua cảnh giới hiện tại, có thể tàn sát Nửa Bước Hoá Thần.
Trong mắt sói khổng lồ lộ ra vẻ hung tàn, giọng nói lạnh lùng tới vô cùng: “Có người bảo tôi giết cậu, cậu chết cũng có ý nghĩa.”
Nói xong thì Ngân Lang Vương động thủ.
Ông ta vừa bộc phát, tốc độ trong nháy mắt đạt đến gấp mười mấy lần vận tốc âm thanh, không yếu ớt giống như cảnh giới Nửa Bước Hoá Thần. Ông ta là vương giả của bộ tộc Ngân Lang, thân xác mạnh mẽ đến đáng sợ, cái này cũng là vốn liếng để ông ta đứng sừng sững ở Biển Tinh Tú.
Oành.
Ngân Lang Vương và Đường Tuấn chém giết với nhau, toàn thân ông ta đều là vũ khí, có thể so với bảo khí cao cấp nhất, đặc biệt là một cặp móng vuốt và răng, mang theo ánh sáng lạnh lẽo âm u, khiến cho người ta sợ hãi. Đường Tuấn dường như lâm vào tình huống khó khăn, không ngừng tránh né sự công kích của Ngân Lang Vương, không dám tiếp xúc mũi nhọn của ông ta.
Quỷ Lâm cùng mấy vị cao cấp của lâu đài Ngân Lang thấy thế, đều cười rất vui vẻ.
“Không hổ là Ngân Lang Vương, ra tay hết sức, ai có thể ngang hàng.”
“Tên nhóc này tuy hung hãn, nhưng cũng không phải là đối thủ của Ngân Lang Vương. Phòng thủ lâu chắc chắn thua, rất nhanh sẽ bị Lang Vương xé thành mảnh nhỏ, trở thành vong hồn dưới móng vuốt.”
“Ngân Lang Vương vô địch.”
Ánh mắt của đám người nhìn Đường Tuấn giống như đang nhìn người chết, mang theo vẻ đắc ý và hài hước.
“Ha ha ha. Cái thằng một mực trốn tránh có bản lĩnh gì, có bản lĩnh cứng chọi với cứng cùng tôi.” Giữa không trung, Ngân Lang Vương vồ hụt một phát lần nữa, giễu cợt nói với Đường Tuấn.
Ông ta có chút sốt ruột và buồn bực. Tên con người này thực lực chẳng ra sao cả, nhưng tốc độ rất nhanh, vô cùng linh hoạt, khiến cho công kích của ông ta đều thất bại.
“Như ông mong muốn, đúng lúc tôi thiếu một con thú cưỡi.” Đường Tuấn trên không trung đứng vững, bình tĩnh nói.
Vừa rồi anh chỉ là đang thử thăm dò thực lực của Ngân Lang Vương.