Chiến Thần Thánh Y

Chương 1932




“Hử?” Bị đánh thức bởi một tiếng động nhẹ, cô gái mở mắt ra. Đôi mắt to tròn pha lẫn hờn dỗi và thẫn thờ lúc vừa mới tỉnh dậy. Nhưng khi thấy Đường Tuấn đang nhìn chằm chằm mình thì cô ấy tỉnh dậy ngay.  

“Anh tỉnh rồi à?” Cô gái hỏi.  

Cô gái vừa nói một câu thì Đường Tuấn đã nhận ra giọng nói này là ai. Đó là nữ bác sĩ đã cùng Thẩm Dũng kêu anh phát huy “mười ba kim châm Quỷ Môn” ở trong phòng phẫu thuật. Chỉ là Đường Tuấn không ngờ bác sĩ còn trẻ như vậy, nhìn tuổi tác thì chắc là lớn hơn anh khoảng một hai tuổi.  

“Tôi vừa tỉnh dậy. Cô ngủ thêm một lát đi.” Đường Tuấn cười nói.  

Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và hơi đỏ, cô ấy có chút ngại ngùng nên lắc đầu và nói: “Anh đã ngủ nguyên một ngày rồi, cơ thể có thấy khó chịu hay không? Có cần ăn chút gì không? Có khát nước không?”  

Đường Tuấn nhếch mép cười, vô cùng kiên nhẫn trả lời: “Cơ thể không thấy khó chịu, chỉ là có chút đau mỏi, chắc là do kiệt sức. Bụng hơi đói, miệng thì hơi khát.”  

Cô gái vén một lọn tóc lòa xòa trước mặt ra phía sau tai, để lộ chiếc cổ thon gọn và nói: “Vậy để tôi chuẩn bị thức ăn cho anh ngay, lúc này tốt nhất là nên ăn ít cháo. Anh đợi một lát.”  

Nói xong, cô ấy đi về hướng cửa phòng. Vừa bước đến cửa, cô bỗng quay đầu nói: “Còn nữa, anh không được đi lung tung đâu.”  

Nói xong câu này thì cô gái mới đi ra ngoài.  

Đường Tuấn cười, đã từ rất lâu rồi chưa có ai chăm sóc anh như vậy. Kể từ sau khi rời khỏi nhà họ Đường, dường như mỗi phút giây anh đều sống trong nguy hiểm, nào dám thèm muốn hưởng thụ. Lúc này, anh lại cảm thấy bàng quang căng phồng nên vội vàng đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.  

Sau khi đi vệ sinh xong, bồn rửa mặt chỉ có đồ dùng vệ sinh cá nhân và dao cạo râu. Nhân tiện anh dọn dẹp sạch sẽ, cả người trông có sức sống hơn hẳn.  

Đi ra khỏi phòng rửa tay, cửa phòng vừa được mở ra thì cô gái cầm một hộp nhỏ bước vào.  

Cô gái sững sờ khi nhìn thấy Đường Tuấn, sau đó khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ. Lúc này, Đường Tuấn có khuôn mặt trắng và không có râu, mặt mũi gầy guộc như người đọc sách thời xưa, hiện ra một phong độ của người tri thức.  

“Tôi làm ít đồ ăn, anh mau đến đây ăn đi.” Cô gái nâng chiếc hộp nhỏ trên tay.  

Cháo trắng loãng nhạt, thức ăn là rau xào và đậu que.  

Đường Tuấn lại ăn rất ngon miệng, anh ăn sạch một bát lớn cơm trắng.  

Trong lúc Đường Tuấn đang ăn, cô gái cứ nhìn Đường Tuấn và mỉm cười.  

Đợi đến khi ăn xong, Đường Tuấn mới thấy có chút bối rối, hỏi: “Tôi còn chưa biết cô tên là gì?”  

Cô gái nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt sáng rực và nói: “Tôi tên là Mộ Dung Lan, là phó chủ nhiệm Y học cổ truyền của bệnh viện này. Tô biết anh là Đường Tuấn, giáo sư Thẩm có nói với tôi rồi.”  

Đường Tuấn vốn rất dẻo miệng, nhưng lúc này lại không biết nói từ đâu, chỉ đành hỏi: “Người bệnh thế nào rồi?”  

Mộ Dung Lan nói: “Đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi, tiếp theo chỉ cần tịnh dưỡng khoảng nửa năm là có thể bình phục. Cũng may lần này có mười ba kim châm Quỷ Môn của anh, nếu không thì tính mạng của Trần Nhật Minh không giữ được rồi.”