Chiến Thần Thánh Y

Chương 1931




Dù sao Lý Quang Huy là nhân vật đã trải qua sóng to gió lớn. Sau một lúc bàng hoàng, cuối cùng ông ta đã lấy lại bình tĩnh, chỉ là trong ánh mắt vẫn không dám tin. Ông ta hỏi lão Bạch: “Theo như lão Bạch thấy, thực lực của cậu ta thế nào? ”  

Lão Bạch ngẫm nghĩ giây lát và nhận xét: “Mấy năm trước, Quách Thịnh Minh đã từng bị trọng thương một lần, thực lực hiện giờ được một phần ba toàn thịnh đã là khá tốt rồi. Nhưng nếu muốn một đấm hạ gục cậu ta thì có lẽ cái tên họ Đường ít nhất phải có thực lực nội công trung kỳ, thậm chí rất có thể đột phá nội công hậu kỳ.”  

“Ít nhất là nội công trung kỳ.” Lý Quang Huy hít một hơi lạnh, trong lòng chợt có chút hối hận, lúc đầu nếu ông ta nghe lời bố mình Lý Quang Minh đối xử tốt với Đường Tuấn thì nói không chừng nhà họ Lý nhiều hơn một cao thủ nội công bảo vệ. Nhưng giờ, ông ta đã đắc tội rất nặng với Đường Tuấn, có lẽ hai bên không có khả năng sửa chữa được nữa.  

Nghĩ đến đây, ông ta lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn Lý Ngọc Mai. Lúc đầu, là ông muốn làm mối cho hai người, với sắc đẹp của Lý Ngọc Mai thì thật sự có thể làm cho Đường Tuấn trở thành bề tôi. Điều này còn đáng tin cậy hơn lời hứa hẹn với lão Bạch.  

Sắc mặt của Lý Ngọc Mai hơi ửng đỏ, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định và lạnh lùng: “Bố! Lỡ mất thì đã lỡ mất rồi. Con không hối hận. Huống hồ ai bảo anh ta lúc nào cũng ra vẻ thanh cao. Hơn nữa, con là cô chủ nhà họ Lý, anh ta là ai chứ? Dựa vào cái gì mà con phải hạ mình để nịnh bợ anh ta?”  

Lý Quang Huy mỉm cười, khẽ ho một tiếng, nói: “Hehe! Con quyết định rồi thì tốt. Nhưng cái tên họ Đường cuối cùng là người thế nào? Y thuật không thua kém Vương Tấn Lợi, lại là cao thủ nội công. Loại người này không thể không ai biết đến.”  

“Chủ tịch! Mặc kệ cậu ta là người thế nào? Cho dù cậu ta là cao thủ nội công hậu kỳ thì làm sao? Chẳng phải một đấm giết luôn hay sao?” Lão Bạch cong khóe miệng nở một nụ cười hiểm ác, ông ta đã hao tổn nửa đời để đi đến bước này, nhưng không ngờ người thanh niên mà lúc đầu ông ta xem thường lại là cao thủ nội công. Điều này khiến ông ta vừa tức giận vừa ganh ghét, hận chỉ muốn phế Đường Tuấn ngay bây giờ.  

Lý Quang Huy im lặng giây lát, nói: “Tạm thời đừng dùng cách cực đoan. Nếu không thuận lợi thì đến lúc đó sẽ đắc tội với cao thủ nội công có tiềm lực và sẽ mang lại phiền phức lớn cho nhà họ Lý.”  

Vừa nói xong, ông ta nhìn Lý Ngọc Mai và nói tiếp: “Chẳng phải qua hai ngày nữa là vườn Thiên Thanh mở cửa hay sao? Nhân tiện con mời cái thằng nhãi đó, bày tỏ thiện ý của nhà họ Lý, không lôi kéo nhưng tốt nhất cũng đừng trở thành kẻ thù.”  

Lý Ngọc Mai khẽ gật đầu.  

Lão Bạch lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Đến lúc đó, tôi sẽ ra tay làm cho cái tên đó khiếp sợ, để cậu ta không dám làm càn. Nếu như cậu ta có ý nghĩ nào khác thì tôi sẽ phế bỏ cậu ta ngay.”  

Lý Quang Huy chắp tay nói: “Đến lúc đó phiền lão Bạch rồi!”  

Nghe xong, Lý Ngọc Mai thở dài trong lòng, tâm trạng có hơi phức tạp, không rõ là đang thương xót hay là hối hận.

Khi Đường Tuấn mở mắt ra, ánh sáng ngoài cửa sổ chói mắt khiến anh không tài nào mở mắt được. Trong đầu anh xuất hiện trạng thái hỗn loạn khoảng nửa phút thì anh mới nhớ ra những chuyện trước lúc mê man. Anh chỉ nhớ sau khi phát huy xong mười ba kim châm Quỷ Môn thì mê man rồi sau đó bất tỉnh nhân sự.  

Gắng gượng dậy, anh mới nhận ra bản thân đang nằm trong một phòng bệnh rất cao cấp và sang trọng. Mặc dù là phòng bệnh nhưng lại lớn hơn so với những chung cư bình thường. Gió mát thổi tung rèm cửa, rèm cửa đung đưa và hắt ánh sáng vào phòng.  

Anh cảm thấy hơi tê ở đùi. Anh nhìn thấy một gái trẻ đang nằm giường bên cạnh, cô gái có khuôn mặt trái xoan, mặc dù không đẹp quyến rũ như Lý Ngọc Mai hay đáng yêu như Thẩm Ngọc Nhu, nhưng lại có một phong cách riêng chẳng khác gì chị cả nhà hàng xóm, trông chững chạc hơn nhiều. Hình như cô ấy đang ngủ say, cái mũi xinh đẹp khẽ hếch lên. Một tấm lụa xanh ở trên giường như thác nước trút xuống, che gần hết khuôn mặt của cô ấy.  

Trái tim Đường Tuấn lung lay, không đành lòng phá hỏng cảnh đẹp này. Chỉ là không biết đã ngủ say bao lâu rồi, chợt thấy muốn đi vệ sinh, đôi chân bất giác cũng cử động.