*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tu luyện ở trên thang trời bốn trăm bậc, có thể tăng tốc khoảng một phần mười tốc độ tu luyện. Đây là kết luận anh rút ra khi đã tu luyện một lúc. Ánh mắt của anh nhìn về phía thang trời cao hơn, ánh mắt nóng bỏng thêm vài phần.
Càng quan trọng hơn chính là, thang trời bốn trăm bậc vẫn chưa phải giới hạn của thực lực anh, anh có thể đi được xa hơn. Có lẽ có thể một hơi bước qua đường kia của cảnh giới Bán Bộ Hoá Thần cũng nói không chừng. Nếu như lại đi về phía trước, biên độ tăng nhanh của tu luyện nhất định sẽ càng lúc càng lớn.
Giữa lúc anh chuẩn bị tiếp tục hướng phía trước, một giọng nói uy nghiêm vang lên ở bên dưới thang trời: “Ngồi ở chỗ đó ảnh hưởng đến những đệ tử khác lên thang trời sao, một chút phép tắc cũng không hiểu, còn không xuống đây!”
Sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi, nhìn về chỗ giọng nói.
Người nói chuyện là Hồng Hữu Châu.
Ông ta mang theo một đám trưởng lão đến
Ánh mắt của ông ta hờ hững nhìn Đường Tuấn, giọng nói bình thản mang theo không thể giọng điệu ra lệnh không được phép nghi ngờ.
“Chú ba.” Hồng Nhật Linh đứng ở bên cạnh Hồng Hữu Châu, giọng nói lộ ra không cam lòng cùng thù hận.
Hồng Hữu Châu nhìn cậu ta một cái, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Chút ngăn trở này thì ý chí sa sút, cháu muốn để cho chú thất vọng sao?”
Hồng Nhật Linh nghe vậy, trong lòng đột nhiên chấn động. Nếu như bình thường, Hồng Nhật Linh nhất định sẽ lập tức tỉnh ngộ, phấn chấn lại tinh thần. Nhưng bây giờ Đường Tuấn như một ngọn núi cao trấn trong lòng của cậu ta, chênh lệch như một cái hào rộng, khiến cho cậu ta gần như tuyệt vọng.
Sắc mặt Hồng Hữu Châu cứng lại, truyền âm nói: “Cháu yên tâm, chú sẽ giúp cháu diệt trừ Đường Tuấn.”
Trong đệ tử Thần Đình mới mỗi một khoá, người nổi tiếng nhất đương nhiên là người có thiên phú cao nhất thực lực mạnh nhất. Mà người này cũng có thể được Thần Đình ban thưởng rất nhiều tài nguyên và thuận tiện, ví dụ như Khôi Điện trước đây.
Hồng Hữu Châu âm thầm nuôi dưỡng Hồng Nhật Linh nhiều năm như vậy, chính là vì mai kia thành danh, lợi dụng tài nguyên của Thần Đình hỗ trợ cậu ta nhanh chóng trưởng thành. Nhưng sự xuất hiện của Đường Tuấn, làm cho cậu ta cảm thấy sự việc không thể dựa theo suy nghĩ của cậu ta mà tiến hành. Đặc biệt là lần này mất đi nguyên khí địa mạch Khôi Điện, khiến cho cậu ta đã chịu đựng không ít lời đồn đại vô căn cứ.
Hơi thu lại sát ý trong lòng, Hồng Hữu Châu một lần nữa nhìn về phía Đường Tuấn, quát lên: “Đường Tuấn, cậu không nghe thấy lời của tôi sao?”
Sắc mặt Đường Tuấn hơi trầm xuống, hỏi ngược lại: “Trưởng lão Hồng, vì sao tôi phải xuống. Tôi ngồi ở chỗ này, ngăn cản ai tu luyện?”
Giọng nói hai người như tiếng sấm vang lên ở trong sân, mỗi người đều nghe thấy hết sức rõ ràng.
Câu trả lời của Đường Tuấn khiến cho rất nhiều người đều nhìn về phía Hồng Hữu Châu. Quả thật, cho tới bây giờ không có một quy tắc yêu cầu đệ tử Thần Đình chỉ có thể ở bên trên thang trời đợi bao lâu. Loại làm khó dễ này của Hồng Hữu Châu có phần quá rõ ràng.
Sắc mặt Hồng Hữu Châu có chút lúng túng. Không ngờ rằng Đường Tuấn vậy mà không sợ uy nghiêm của ông ta chút nào.
Trong lòng của ông ta khẽ động, đè nén tức giận trong lòng xuống, sau đó nói với trưởng lão Hoàng ở một bên: “Trưởng lão Hoàng, không phải ông đang điều tra chuyện nguyên khí địa mạch Khôi Điện mất tích sao? Tôi cảm thấy người này rất là khả nghi.”