*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thang trời ngàn bậc, dựa vào sức mạnh chia thành ba đoạn.
Bốn trăm năm mươi bậc đầu tiên, dưới Bán Bộ Hoá Thần.
Bậc bốn trăm năm mươi đến sáu trăm, Bán Bộ Hoá Thần.
Bốn trăm bậc cuối cùng, chỉ có người tu hành cảnh giới Hoá Thần mới có thể leo lên được.
Bậc bốn trăm, bây giờ đã có thể xếp thứ nhất trong đệ tử Thần Đình từ Bán Bộ Hoá Thần trở xuống. Trước lúc này, trong các đệ tử Thần Đình cảnh giới Bán Bộ Hoá Thần trở xuống, tối đa cũng mới lên được bậc ba trăm năm mươi.
Hồng Nhật Linh leo lên bậc một trăm tuy đã rất xuất sắc, nhưng dưới thành tích bốn trăm bậc của Đường Tuấn có vẻ nhỏ bé nực cười như vậy. Chênh lệch này, như cái hào rộng.
Sắc mặt Hồng Hữu Châu u ám, khí tức có xu hướng lúc nào cũng có thể bộc phát, ai cũng không biết ông ta đang suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, Hồng Hữu Châu mới bình tĩnh lên tiếng, hỏi: “Cậu ta vẫn còn tiếp tục leo thang trời sao?”
Giọng nói kiềm nén, khiến trong lòng người ta không khỏi run lên.
Đệ tử quỳ gối phía dưới kia nơm nớp lo sợ nói: “Ngừng, ngừng lại rồi.”
Hồng Hữu Châu nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy, liếc mắt quét qua mấy vị trưởng lão một cái, nói: “Các vị theo tôi đi xem một chút đi. Xem ra Thần Đình chúng ta xuất hiện một thiên tài rất giỏi.”
Lúc nói chuyện, trong mắt ông ta xẹt qua một tia sáng, cho người ta một loại cảm giác vô cùng đáng sợ.
Lúc này, tại phía trước hai ngọn núi vô cùng cao lớn, không biết bao nhiêu người ngước đầu nhìn về phía người đang ngồi xếp bằng trên thang trời kia.
Bảng danh sách Bán Bộ Hoá Thần trở xuống, vị trí đứng đầu bảng đã đổi thành Đường Tuấn.
“Người này rốt cuộc là ai?”
“Một hơi leo lên bốn trăm bậc, thực lực của anh ta sao có thể kinh khủng như thế.”
“Hồng Nhật Linh lại còn muốn phân cao thấp với anh ta, quả thật là nực cười.”
Trong lòng của mỗi người đều xuất hiện đủ loại ý nghĩ, có sợ sệt, có kính nể, còn có ngơ ngẩn.
Hồng Nhật Linh không biết đã tỉnh lại khi nào, ngơ ngác nhìn Đường Tuấn, sắc mặt tái nhợt, ý thù hằn trong mắt dần dần sản sinh.
Hôm nay, Đường Tuấn đã đoạt tất cả danh tiếng của cậu ta.
Bên trên thang trời bốn trăm bậc, vẻ mặt Đường Tuấn bình tĩnh, nhưng nếu như quan sát tỉ mỉ, thì có thể nhìn thấy da thịt toàn thân anh căng cứng, không ngừng rung động. Cho dù là anh, trong thang trời bốn trăm bậc cũng chịu đựng áp lực cực lớn.
Mà ở dưới áp lực này, tốc độ vận hành pháp lực trong cơ thể Đường Tuấn tăng nhanh không ít, khiến cho anh có chút thèm muốn lại là tốc độ luyện hoá pháp lực vậy mà cũng nhanh lên không ít.
Ở trên thang trời, vậy mà có thể nâng cao tốc độ tu luyện. Đây là Đường Tuấn sau khi leo lên bốn trăm bậc thang trời mới phát hiện ra.
“Có lẽ đây mới là mục đích tồn tại thật sự của thang trời.” Đường Tuấn trong lòng khẽ ca ngợi.