Chiến Thần Thánh Y

Chương 1916




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong sân lập tức hoàn toàn yên tĩnh, đám người vốn chuẩn bị khen ngợi há hốc mồm, lời gì cũng nói không được.  

Vẻ mặt Hồng Nhật Linh hơi lúng túng, nụ cười trên mặt cứng đờ, đặt chén rượu xuống, nghiêm túc quát lên: “Mở.”  

Vẫn chỉ có giọng nói lanh lảnh như tiếng sấm của cậu ta vang lên, tiếp đó vẫn là không xảy ra chuyện gì.  

Lần này sắc mặt Hồng Nhật Linh đột nhiên u ám, gần như có thể chảy ra nước.  

“Sư huynh Hồng, có phải anh uống nhiều quá rồi không? Vận hành pháp lực có chút không trôi chảy, nếu không thì đợi ngày khác rồi thử lại.” Có người thấp giọng khuyên nhủ.  

Lời nói vừa dứt, người kia đã cảm thấy sát ý từ chỗ sâu trong mắt Hồng Nhật Linh rơi vào trên người anh, làm cho lông tơ trên bề mặt da của anh ta dựng đứng.  

Những người khác dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn người nói chuyện. Hồng Nhật Linh là ai, đây chính là thiên tài tu hành tu vi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ, đừng nói chỉ là vài chén rượu, cho dù uống mấy trăm cân rượu xuống, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tinh thần của cậu ta.  

Nhưng Hồng Nhật Linh liên tục hai lần khởi động Tụ Linh trận thất bại, khiến cho bọn họ cũng cảm thấy cực kỳ kỳ quái.  

“Sư huynh Hồng, có phải Tụ Linh trận lâu năm không tu sửa hay không, có vài chỗ hỏng rồi.” Có người hỏi.  

Sắc mặt Hồng Nhật Linh hơi trầm xuống, nói: “Tôi đi xem một chút.”  

Đám người vội vàng nói: “Chúng tôi đi theo cùng sư huynh.”  

Tụ Linh trận giấu ở bên dưới nền móng Khôi Điện, thiết lập ở bên trong Thanh Phong, ở giữa còn có không biết bao nhiêu cấm chế bảo vệ, người bình thường hoàn toàn không vào được. Nhưng mà những người này đều là thiên tài tu hành chân chính, thực lực hùng mạnh. Bọn họ giậm chân một cái, thì hóa thành từng vệt sáng biến mất.  

Nơi sâu trong lòng đất cách Khôi Điện gần ngàn mét, một vùng u ám, tựa như biển sâu, mười mấy vầng hào quang xuất hiện ở bên trong nơi u ám này, chiếu rọi bừng sáng.  

Trong ánh sáng, chính là Hồng Nhật Linh và hơn mười người nam nữ kia.  

Nhìn bóng tối và hư vô tựa như biển sâu ở trước mặt, sắc mặt của mọi người hiện đầy vẻ kinh ngạc và không thể tin được. Đây là không gian trong lòng đất của Tụ Linh trận Khôi Điện, vốn nên có một tòa Tụ Linh trận và khí địa mạch hoàn chỉnh. Nhưng bây giờ, toà Tụ Linh trận không thấy rồi, khí địa mạch kia cũng không thấy.  

“Khó trách vừa rồi Hồng Nhật Linh không cách nào khởi động được Tụ Linh trận.” Trong lòng mọi người không khỏi nghĩ đến, đồng thời sinh ra vẻ sợ hãi. Tụ Linh trận đã được Hồng Nhật Linh luyện hóa, tương liên với tinh thần cậu ta, sao có thể có người trộm đi thần không biết quỷ không hay? Chớ nói chi là khí địa mạch chi khí nặng nề cỡ nào, ít nhất phải có sức mạnh của Bán Bộ Hoá Thần mới có thể bắt giữ khí địa mạch.  

Nói cách khác, rất có thể là một cao thủ cảnh giới Bán Bộ Hoá Thần lấy đi Tụ Linh trận và sợi địa mạch này.  

Sắc mặt Hồng Nhật Linh tái xanh, trong mắt phảng phất ngọn lửa thiêu đốt, xem ra đã phẫn nộ tới cực điểm, lúc nào cũng có thể bộc phát.  

“Ai làm!” Hồng Nhật Linh cắn răng, sát khí lẫm nhiên nói.