Chiến Thần Thánh Y

Chương 1915




Hai người so sánh, động phủ bên dưới chắc chắn chính là ổ ăn mày.  

Bên trong đại điện của cung điện, Hồng Nhật Linh ngồi trên chủ vị thật cao, phía dưới là hơn mười đệ tử mới thành công tiến vào Thần Đình lần này, gần như cũng là thiên tài tu hành xếp ba mươi thứ hạng đầu tiên.  

Khoé miệng Hồng Nhật Linh mỉm cười, tay phải bưng chén rượu, tay trái nhẹ vỗ về Cửu Nha, nhìn có chút đắc ý.  

“Đại ca Hồng quả nhiên lợi hại, cái gì cũng không cần làm đã sắp xếp tên nhóc Đường Tuấn kia đến động phủ số chín ba. Đây chính là động phủ cấp bậc thấp nhất, làm sao có thể so với vùng đất tu hành trù phú, hùng vĩ xa hoa này của đại ca Hồng này. Tiền tài, bạn bè, phương pháp, không có một nơi tu hành tốt, còn tu hành cái rắm, tốc độ tu luyện giảm mạnh, tương lai chỉ có thể bị đại ca Hồng càng kéo càng xa. Tôi mời đại ca một ly, sau này chúng tôi sẽ theo anh lăn lộn.” Trong bữa tiệc, có vị tu sĩ trẻ tuổi đứng lên, nịnh nọt nở nụ cười với Hồng Nhật Linh, tiếp đó uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.  

Hồng Nhật Linh khẽ nhấp một cái, hiển thị rõ khí phách cao nhân.  

“Vỗn dĩ căn cứ vào sự sắp xếp của Thần Đình, tên nhóc Đường Tuấn kia sẽ ở cùng một chỗ với đại ca Hồng trong tòa cung điện này, được hưởng nguồn tài nguyên giống với đại ca Hồng, nhưng bây giờ cứ như vậy, tài nguyên tu luyện của anh ta cũng rút lại trên phạm vi lớn, toàn bộ lọt vào túi đại ca Hồng. Sau này làm sao có cơ hội đuổi kịp đại ca.”  

“Nghe người ta nói khi anh ta nhìn thấy động phủ của mình thì tức giận đến nói không ra lời, giam mình lại, không gặp bất kì người nào. Tôi thật sự rất muốn nhìn bộ dạng kia của anh ta. Ha ha ha.”  

Một đám đệ tử mặc ý cười to, trong lúc nói chuyện tràn đầy khinh thường đối với Đường Tuấn.  

“Lần này không thấy được có chút đáng tiếc. Nhưng về sau có rất nhiều cơ hội. Làm kẻ địch với tôi, chính là kết cục này.” Hồng Nhật Linh đắc ý nói.

Hồng Nhật Linh vừa nói vừa cười, dáng vẻ ngông cuồng, thoạt nhìn có bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu đắc ý.  

Tòa cung điện này gọi Khôi Điện, là thánh địa tu luyện tốt nhất trên Thanh Phong này, vốn là dựa theo sự sắp xếp của Thần Đình, là do cậu ta và Đường Tuấn ở chung. Nhưng bởi vì cậu ta không muốn sống chung một mái nhà cùng với cái tên đáng ghét kia, bởi vì Hồng Hữu Châu nhẹ nhàng gạch một cái trên danh sách bố trí, toàn bộ những thứ này đã biến thành vật sở hữu riêng của cậu ta, mà cái tên khiến cho người ta ghét kia lại vào động phủ kém nhất trong Thanh Phong.  

“Sư huynh Hồng, nghe nói trong toà Khôi Điện này có một tòa Tụ Linh trận to lớn, khi khởi động có thể dẫn động nguyên khí trời đất trong phạm vi mười dặm. Nguyên khí phun trào như nước thủy triều, sau đó lại dâng trào trên vùng trời Khôi Điện, giống như pháo hoa lóa mắt. Cảnh tượng thần kỳ tráng lệ này, chúng tôi vẫn chưa thấy qua bao giờ, không biết sư huynh có thể biểu diễn cho chúng tôi một phen không.” Trong bữa tiệc, một cô gái dung mạo tương đối xinh đẹp, hỏi Hồng Nhật Linh.  

Tiếng nói vừa dứt, lại có vài người lên tiếng phụ hoạ: “Sư huynh, cảnh đẹp như kia vừa hay góp vui cho chúng ta. Mời sư huynh ra tay, để chúng tôi mở mang kiến thức một chút."  

Hồng Nhật Linh nhìn đám người vô cùng mong đợi, nụ cười đắc ý trên mặt càng đậm, nói: “Đây chỉ là việc nhỏ, tôi đã khống chế Tụ Linh đại trận trong Khôi Điện, muốn khởi động, chỉ là việc nghĩ ngợi một chút. Các cậu xem đây.”  

Nói xong, Hồng Nhật Linh nhẹ nhàng giậm chân một cái, trong miệng quát nhẹ: “Mở!”  

m thanh trong trẻo, giống như sấm mùa xuân. Theo tiếng quát, nguyên khí trong điện bỗng nhiên đập liên tục, như nước sôi sùng sục.  

Sau đó chỉ thế thôi, cái gì cũng không xảy ra.  

Không có nguyên khí phun trào như nước thủy triều.  

Không có nguyên khí mọc lên như pháo hoa.