*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồng Hữu Châu nghe vậy, khẽ cười khẩy, nói: “Người khác Bạch Thuỵ Du anh ta, tôi cũng không sợ. Tất cả mọi người nói anh ta là người đầu tiên dưới Hoá Thần, tôi đã sớm muốn thỉnh giáo thử xem.”
Vẻ mặt người đi tới hơi sợ hãi, không nói thêm gì nữa, chỉ là trong lòng mặc niệm thay cho cái tên gọi là Đường Tuấn kia.
Đường Tuấn cầm lệnh bài trong tay, trên lệnh bài viết hai con số chín ba. Lần theo sự chỉ dẫn của khí tức trên lệnh bài, Đường Tuấn bay đi về phía chân núi Thanh Phong này.
Cảm nhận được sự thay đổi xung quanh, lông mày anh hơi nhăn lại. Bởi vì đi lên Thanh Long, nguyên khí trong trời đất càng nồng đậm, đi xuống thì càng loãng. Chênh lệch trong đó, khoảng chừng một đến hai lần.
“Việc này không công bằng! Thành tích của chúng tôi cho dù không phải quá tốt, nhưng không đến mức phân đến nơi có cấp bậc thấp nhất. Cấp bậc nồng độ nguyên khí này, ngay cả môn phái của chúng tôi cũng không bằng. Vừa nãy tôi nhìn thấy tên Phạm Mãnh kia cũng đi vào động phủ cấp thứ sáu, tên kia giết m Nha trong cổ vực còn chưa bằng một nửa của chúng tôi.”
Bỗng nhiên, một giọng nói từ phía trước cách đó không xa truyền vào trong tai Đường Tuấn. Đường Tuấn lại đi về phía trước, vừa hay nhìn thấy người nói chuyện, không phải ai khác, chính là Chu Kính. Ở bên cạnh anh ta, còn có hai người A La Nạp và Cổ Minh.
Phía sau bọn họ, chính là ba căn động phủ, phân biệt ghi rõ chín mươi, chín một và chín hai. Động phủ số chín ba của Đường Tuấn, lại còn xa hơn một chút, có vẻ hoang vu hơn.
Thấy Đường Tuấn, sắc mặt Chu Kính khẽ thay đổi, nói: “Sao anh có thể tới đây? Với thành tích và thiên phú của anh, thống lĩnh Bạch Thuỵ Du chắc chắn đã sắp xếp cho anh động phủ tốt nhất, anh đến đây, là nhìn trò cười của chúng tôi sao?”
Lông mày Đường Tuấn nhíu lại, quay lệnh bài trong tay hướng về phía ba người, không nhịn được hỏi: “ Cậu nói lệnh bài này đại diện cho cấp bậc động phủ?”
Ba người A La Nạp nhìn số chín ba trên lệnh bài của Đường Tuấn, không nén được vẻ không dám tin trên gương mặt, nói: “Nhóm người chúng ta tổng cộng có chín mươi ba người đi vào, động phủ thì căn cứ vào xếp hạng mà quyết định, động phủ số chín ba là động phủ cuối cùng, tại sao có thể ở trong tay của anh.”
Nói đến đây, Chu Kính đột nhiên ngớ ra, nói: “Tôi hiểu được, là bởi vì Hồng Hữu Châu.”
Hồng Hữu Châu nhằm vào Đường Tuấn, mà ba người bọn họ lần này lại giúp đỡ Đường Tuấn, đương nhiên sẽ không để bọn họ sống dễ chịu.