*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong cái miếu rách trước trận pháp, Thiên Nha với ba người Mạc Lăng Thiên đang yên tĩnh ngồi đợi. Thiên Nha thì không quan trọng ai là người thắng cuộc, nhưng mấy người Mạc Lăng Thiên đối với Hồng Nhật Linh có niềm tin vô cùng.
Bỗng nhiên, không gian trong trận pháp rung động.
Ánh mắt bọn họ lập tức căng thẳng, cùng nhau nhìn về chỗ có động tĩnh.
Chỗ chấn động kia, dần dần hiện lên một bóng người.
Lúc nhìn thấy rõ ràng bóng dáng người kia, sắc mặt ba người Mạc Lăng Thiên trở nên vô cùng khó coi, sắc mặt Thiên Nha cũng khẽ thay đổi, có chút không thể tin nổi.
“Tại sao lại là cậu ta.”
Mấy người nhìn Đường Tuấn, giật mình tại chỗ.
Trong mắt Thiên Nha cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Nó thấy, bất kể mặt nào thì Hồng Nhật Linh đều ưu tú hơn Đường Tuấn, càng có cơ hội chiến thắng hơn, không hề nghĩ tới kết quả cuối cùng lại như thế này.
“Không thể nào! Dựa vào cái gì mà cậu có thể chiến thắng?” Mạc Lăng Thiên không cam tâm, hi vọng của bọn họ đều đặt trên người Hồng Nhật Linh, nhưng kết quả thế này bọn họ không thể chấp nhận được. Một tên nhãi ranh không có gia thế hiển hách, dựa vào cái gì mà thắng được Hồng Nhật Linh!
“Ầm ầm.”
Đúng lúc mấy người bọn họ bởi vì sợ hãi mà thất thần, trong trận pháp bỗng truyền ra một tiếng nổ kịch liệt, giống như trận pháp đang muốn nổ tung vậy.
“Khụ khụ.”
Ngay sau tiếng nổ kịch liệt đó, sau đó lại là một loạt tiếng ho khan, thân hình Hồng Nhật Linh cũng dần hiện lên. Trông cậu ta có chút chật vật, sắc mặt trắng nhợt, khóe môi có vết máu, quần áo rách rưới lam lũ.
“Mẹ nó, rõ ràng mình không đi sai!” Trong lòng Hồng Nhật Linh phẫn nộ. Cậu ta không nghĩ đến bước cuối cùng dẫm xuống lại bị năng lượng của chính mình bùng nổ như thế, nếu như không phải thực lực của cậu ta mạnh, sợ rằng nghẻo tại chỗ rồi.
“Có điều tôi vẫn chịu được, tôi thắng!” Hồng Nhật Linh nở nụ cười rực rỡ.
Ngay sau đó, cậu ta nhìn thấy Đường Tuấn, nụ cười lập tức cứng đờ.
“Làm sao có thể!” Hồng Nhật Linh tự nhủ,
Bên trong giọng nói mang theo hoang mang cực độ, khiếp sợ vã phẫn nộ. Thời khắc cậu ta nghìn cân treo sợi tóc, phải dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể phá trận đi ra, Đường Tuấn làm sao có thể nhanh hơn cậu ta, dựa vào cái gì mà nhanh hơn cậu ta!
“Xem ra thứ tự cũng xác định được rồi. Cậu đi theo tôi, đi gặp Nha Thần đại nhận.” Thiên Nha nhìn về phía Đường Tuấn, trong lòng mặc dù hiếu kì, nhưng mỗi người đều có một bí mật, không liên quan gì đến nó.
“Chờ đã!” Hồng Nhật Linh bỗng nhiên hét to.