*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong, Bạch Thụy Dụ bước một bước ra bên ngoài, biến mất ở trong sân, ngoài trừ Đường Tuấn, không ai chú ý đến chuyện anh ta rời đi.
“Thần thần bí bí.” Đường Tuấn lắc đầu.
Advertisement
“Ầm!”
Đại sảnh bỗng nhiên chấn động, giống như có động đất vậy.
Advertisement
“Sao vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong sân, một đám người sắc mặt biến động, nhao nhao nhìn về phía ngoài thành Man Thú. Bọn họ có thể cảm nhận được, chấn động dữ dội này đến từ nơi đó.
“Là thú triều!”
Hồng Nhật Linh lách mình từ trong đại sảnh đi ra, ánh mắt trở nên ác liệt vô cùng: “Thật không ngờ vậy mà lại gặp Thú Triều, đây là cơ hội tuyệt vời để tôi thể hiện.”
Nói xong, thân hình cậu ta khẽ động đậy, đã biến mất ở trong sân.
“Chúng ta cũng đi. Thú Triều mặc dù kinh khùng, nhưng có quân đội canh giữ ở thành Man Thú, có thể ngăn cản phần lớn tấn công của đám dã thú đó. Chúng ta chỉ cần tìm chỗ yếu của bọn chúng, chét giết dã thú, không chỉ có thể tôi luyện pháp thuật, không chừng còn có thể thu hút sự chú ý của vị thống lĩnh kia.”
Những người khác ngoảnh mặt nhìn nhau, trong mắt phát sáng, lần lượt rời đi. Rất nhanh, trong sân chỉ còn lại lác đác vài người. Những người này hầu hết đều là hạng chót trên bảng Sơn Hà, biết thực lực mình không tốt, lại không có cao thủ dẫn dắt, chỉ có thể ở lại đây.
“Lại là Thú Triều.” Đường Tuấn nhỏ giọng lẩm bẩm.
Xung quanh biển Tinh Thần và cổ vực Bạch Vũ, là mảnh đất lớn khô cằn sỏi đá, ngoại trừ một vài bộ lạc man rợ bên ngoài, chỉ có dã thú sinh sống. Mà đám dã thú này thực lực rất mạnh mẽ, yếu nhất cũng có tu vi cảnh giới Nguyên Đan. Cách một khoảng thời gian, dã thú sẽ liên thủ, kết bè kết đội, đánh vào thành Man Thú và căn cứ của đám tu sĩ xung quanh, chiếm đoạt tài nguyên. Đây chính là Thú Triều.
Bên ngoài thành Man Thú, từng con quái thú tướng mạo hung dữ tụ lại một chỗ, tạo thành một làn sóng dã thú. Những quái thú này trên đầu có hai sừng, miệng đầy răng sắc, có vài con đầu rắn thân người, còn có con mọc hai cái đầu trên người. Đây chính là man thú, còn hung ác hơn yêu thú bình thường, cho đến tận bây giờ, vẫn không ai biết đám man thú này rốt cuộc được sinh ra như thế nào.
Bên trên tường thành Man Thú cao cao, người đàn ông mặt không chút biểu cảm nhìn biển thú phía dưới, phía sau anh ta một đống tướng lĩnh, còn có những trưởng lão của Thần Đình, Giang trưởng lão cũng có trong đó. Đám người Giang trưởng lão vụng trộm nhìn về phía người đàn ông kia, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ.
“Đây chính là Vân Sương đại nhân. Nghe nói anh ta từ trước giờ không dùng diện mạo thật để gặp người khác, xem ra quả thật là như thế.” Trong lòng Giang trưởng lão run run.
“Thống Lĩnh đại nhân, thời gian lần này Thú Triều bạo phát có chút khác thường, tính theo kinh nghiệm chúng ta rút ra được, ít nhất một tháng nữa mới xảy ra bạo phát.” Sau lưng người đàn ông, một người đàn ông khác đang cau mày.
Vân Sương gật gật đầu, nhìn về phía trên bầu trời, nói: “Đúng thật là có chút kì lạ.”