A La Nạp hơi cười lạnh, chỉ vào bảng Sơn Hà, lại chỉ Đường Tuấn, thì thầm nói: “Chờ xem.”
Đường Tuấn nhìn thấy thế, không nhịn được cười to. Vừa rồi anh cũng thấy trên xếp hạng của ba người này trên bảng Sơn Hà, xếp thứ ba trăm. So với hạng ba trăm sáu mươi của anh, đúng là cách xa không ít.
Advertisement
Không thể không nói, đây là ý kiến rất buồn cười.
“Người trẻ tuổi không cần để ý, xếp hạng cũng không thể hiện được tất cả.” Ở bên cạnh bảng Sơn Hà, một người đàn ông mặc bộ đồ cũ màu xám, trông hơi cũ nát, trong tay cầm một cây gậy như cây quải trượng, nhìn có chút lôi thôi, ngồi trên thềm đá đối diện Đường Tuấn, nói.
Advertisement
Người đàn ông này, hình như là người trông coi bảng Sơn Hà. Loại khí tức yếu ớt thế này, chỉ có cảnh giới Nguyên Anh Sơ Kỳ, vốn dĩ không đáng để những thiên tài này đặt trong mắt. Nếu không phải vẫn kiêng kị Thần Đình, với bộ dạng không ngay ngắn này của anh ta, chỉ sợ sớm đã bị người khác đuổi ra ngoài.
“Đúng vậy, tôi cực kì đồng tình với câu nói này.” Đường Tuấn khẽ gật đầu.
Lúc ở trái đất, rất nhiều người đều ở phía trước anh, nhưng những người kia bây giờ cũng chỉ có thể ngước nhìn, đây chính là tự tin của Đường Tuấn.
Người đàn ông lôi thôi khẽ giật mình, rõ ràng không ngờ tới Đường Tuấn có thể nói như vậy. Trong mắt người đàn ông lộ ra tia hồi ức trong quá khứ, cười cười, thấp giọng nói: “Trước kia tôi cũng nghĩ như vậy.”
Không biết ông ta moi bình rượu ra từ chỗ nào, tự mình uống một ngụm, sau đó hỏi tiếp: “Có dám uống cùng người độc thủ này uống một ly không?”
“Đương nhiên.” Đường Tuấn nhận chai rượu, trạng thái buông thả rót đầy miệng.
Rượu không phải loại thuốc tiên gì, thậm chí còn không được coi là rượu ngon, uống vào cay xè, giống hệt như lửa đốt. Loại rượu này chỉ có người bình thường uống, không có tu sĩ nào muốn uống loại này.
Những người xung quanh không có ai được coi là bạn bè, Đường Tuấn cũng lười đi tán chuyện phiếm, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, hai người anh một ngụm tôi một ngụm, cười cười nói nói, không thèm để ý thái độ của những người khác.
“Tự hủy hoại bản thân, chỉ có thể làm bạn cùng lão già vô danh này. A La Nạp, các người vậy mà bị loại người này đánh bại, đúng là mất mặt.” Đỗ Ca Ngọc cười một tiếng giễu cợt, giọng nói tràn đầy khinh thường.
A La Nạp lạnh lùng trả lời: “Bên trong cổ vực Bạch Vũ, tôi sẽ khiến cho anh ta phải hối hận.”
Nói chuyện cùng người đàn ông một lúc, Đường Tuấn mới nhớ ra còn chưa hỏi tên đối phương.
Người đàn ông trầm ngâm nói: “Lâu lắm rồi không có người hỏi tên của tôi, tôi cũng quên mất rồi. Có điều trước đây lâu lắm rồi, người khác hay gọi tôi là Bạch Thụy Du.”
“Bạch Thụy Du.” Đường Tuấn kêu một tiếng, cũng không để ý nhiều. Cái cảm giác uống rượu thoải mái thế này, đã lâu lắm rồi anh không có, đến nỗi thân phận của đối phương là gì anh cũng lười nghĩ.
“Mười người hạng trước tới rồi.” Đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên ồn ào hẳn lên.
Ngoài cửa sân, mười người chậm rãi đi đến. Người đứng đầu tiên, là một thanh niên trẻ tuổi gương mặt đẹp trai, lông mày kiếm, cậu ta bước đi oai phong như rồng như hổ, tư thế bá đạo.
“Người này chính là Hồng Nhật Linh, thân phận của cậu ta rất thần bí, hình như là một đại gia tộc đã sa sút. Nghe nói bên trong Thần Đình có một vị thống lĩnh muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhưng Hồng Nhật Linh không đồng ý.”