Nửa tháng sau, ảo ảnh thuyền Thần Đình đã tiến vào chỗ giao nhau giữa Biển Tinh Thần và Cổ vực Bạch Vũ với thành Man Thú. Nơi này là địa điểm bắt đầu thí luyện Thần Đình lần này
Đường Tuấn lẻ loi đi xuống thuyền, nhìn thành Man Thú to lớn đồ sộ. Tường thành cao mấy trăm trượng chìm trong biển mây, mà bờ tường có một màu đen nhánh, còn tỏa ra mùi máu tươi thật nhạt. Đó là dấu vết sau khi máu tươi khô để lại. Ngoại trừ những cái này, còn có một trận pháp bảo vệ rất mạnh, lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.
Advertisement
Tinh thần của thị vệ canh thành ai nấy đều tràn đầy năng lượng, ánh sáng trong mắt rực rỡ, gần như đều thuộc Cảnh giới Nguyên Đan Viên Mãn, hơn nữa ít nhất còn có người tu hành Ngũ Văn. Trên người bọn họ tràn ngập sát khí, hoàn toàn khác biệt với những đệ tử khổ tu trong các tông môn lớn như mấy người Dạ Tư Niên. Nếu hai bên đánh nhau, chỉ sợ Dạ Tư Niên sẽ bị gi3t chết hết sạch. Ngoại trừ thị vệ Cảnh giới Nguyên Đan Viên Mãn, không ngờ có không ít người tu hành thuộc cảnh giới Nguyên Anh.
Advertisement
“Không hổ là thành thứ ba của thế giới Man Hoang mà.” Đường Tuấn hơi cảm thán.
Anh đến thế giới Man Hoang đã đi qua Mãn Uyên Thành, thành Long An, còn có thành Man Thú trước mắt. Trong ba thành, trình độ vũ lực của thành Man Thú rõ ràng đã áp đảo hai thành còn lại.
“Đồ nhà quê.”
Đỗ Ca Ngọc đi lên từ phía sau Đường Tuấn, thờ ơ liếc anh một cái, trên mặt là vẻ coi thường nhàn nhạt.
“Thành Man Thú chính là pháo đài giao với Biển Tinh Thần và Cổ vực Bạch Vũ, Thần Đình phải sắp xếp một vị thống lĩnh cao cấp đóng quân ở chỗ này quanh năm để phòng ngừa Man Thú biến dị, thực lực quân đội mạnh mẽ là điều hiển nhiên.”
Đỗ Ca Ngọc hừ một tiếng, rồi vênh váo tự đắc đi lên phía trước, dường như chỉ cần nói thêm một câu với Đường Tuấn sẽ làm cậu ta cảm thấy mất mặt. Những người khác cũng lục tục đi qua người Đường Tuấn, ánh mắt đầy châm chọc, mang theo sự trào phúng rõ ràng. Nửa tháng qua gần như cứ vài ngày Đỗ Ca Ngọc sẽ dùng ngôn ngữ để kích động Đường Tuấn một lần, cậu ta muốn dùng cách này k1ch thích anh ra tay, đáng tiếc Đường Tuấn cứ giống như là người gỗ không hề có hành động nào. Kiểu thái độ này làm cho bọn họ vô cùng khinh bỉ.
Cho dù biết bản thân không phải đối thủ, nhưng đến lá gan chiến đấu cũng không có, làm sao có thể xứng trở thành một người tu hành được. Ngược lại bọn họ có thấy hơi kính sợ với người càng thua càng đánh như A La Nạp.
“Ha ha.” Đường Tuấn chỉ cười nhạt.
Nửa tháng qua, Thần Văn của anh lại thăng cấp thêm mười cái, pháp lực đã sắp đạt bốn ngàn nguyên, nhưng đồng thời sức mạnh trấn áp Nguyên Đan cũng càng ngày càng nhiều. Vào lúc này nếu thật sự động tay động chân, thì anh sẽ không thể khống chế tốt được sức mạnh. Chỉ cần pháp lực cao tới bốn ngàn nguyên hơi thoát ra, thì sẽ rất dễ đánh chết phần lớn người trong nhóm.
“Ngược lại lựa chọn trốn tránh, sẽ làm ý chí của mình lơi lỏng, đạo tâm phủ bụi trần, ảnh hưởng con đường tu hành tương lai. Cho dù cậu không phải đối thủ Đỗ Ca Ngọc, nhưng chỉ cần cậu nghênh chiến, thì không ai dám cười cậu nữa.” Lúc này, một người đàn ông trung niên đi đến bên cạnh Đường Tuấn.
Người đàn ông chắp tay sau lưng hơi ngửa đầu nhìn tường thành cao lớn, trong ánh mắt mang theo vẻ kính sợ. Người này chính là trưởng lão Giang hộ tống đám người Đường Tuấn tới thành Man Thú lần này.
“Cảm ơn trưởng lão đã nhắc nhở. Có điều Đỗ Ca Ngọc không phải đối thủ của tôi, nguyên nhân tôi không ra tay là vì sợ không khống chế được sức mạnh của mình rồi bất cẩn đánh chết cậu ta.” Đường Tuấn nói đầy nghiêm túc.
Trưởng lão Giang lập tức ngẩn ra, khóe miệng không nhịn được mà hơi giật giật, nhìn Đường Tuấn, vẻ mặt lộ ra cảm xúc quái dị, cuối cùng thở dài nói: “Cậu tự giải quyết cho tốt đi. Nếu không phải nể mặt mũi của đại sư Ngô, tôi cũng chẳng muốn nói nhiều với cậu.”
Không cẩn thận đánh chết Đỗ Ca Ngọc, vậy mà anh lại dám nói ra loại lời này.