Chiến Thần Thánh Y

Chương 1860




Nhưng Đường Tuấn vẫn nghe được một vài cuộc nói chuyện.  

“Đây chính là thằng nhóc con may mắn kia, được đại sư Ngô của Trận Pháp Tông tự mình tiến cử, được vào danh sách tham gia thí luyện.  

Advertisement

“Nghe nói thực lực của anh ta không tệ, có thể đánh tay đôi với Vân Anh Thư của Tu La môn.  

Advertisement

“Càng truyền càng quá, tên kia cũng chỉ chặn được hai chiêu của Vân Anh Thư, cuối cùng vẫn là bị thống lĩnh Thiên Hào của Thần Đình kêu ngừng, nếu không đã chết từ sớm. Nhìn hơi thở của anh ta là biết, một thằng nhóc chỉ có được mấy trăm nguyên lực mà có thể chống đỡ được bà điên Vân Anh Thư kia sao?”  

Cái nội dung nói chuyện này dạo gần đây anh đã đã nghe không chỉ một lần.  

Tất cả mọi người đều cảm thấy việc anh sống sót trong tay Vân Anh Thư chính là một phép màu.  

Đường Tuấn đảo mắt nhìn nhóm người này, số lượng người có lẽ cỡ mười mấy, thí luyện Thần Đình được mở ra mỗi năm không chỉ nhắm vào Thượng Tam Tông và các thế lực cấp một, ngược lại cường giả được đề cử như Đường Tuấn cũng có rất nhiều, trong đó có vài người là kỳ ngộ của bàn thân, mà cũng có vài người là đệ tử được các cường giả siêu cấp bí mật bồi dưỡng. Trên thuyền ngoại trừ ba người A La Nạp, thì tất cả đều là những người này.  

Thực lực ba người A La Nạp ở trong nhóm này chỉ có thể miễn cưỡng xem như trung bình, thậm chí còn có hơi yếu hơn một chút.  

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người nói: “Thằng nhóc Tu La môn kia lại tự tìm đường chết.”  

Mọi người nghe vậy, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười, đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh. Đây là bảo thuyền mà Thần Đình đặc biệt dùng để đón tiếp các đệ tử tham gia thí luyện, từ thành Long An đến Cổ vực Bạch Vũ, có lẽ tốn khoảng thời gian nửa tháng. Tuy rằng thời gian trong lúc tu luyện có thể trôi qua rất nhanh, nhưng những người này đều là người trẻ tuổi, lại còn là con cưng của trời ở những nơi khác nhau, vừa va chạm với nhau sẽ khó tránh khỏi có xung đột và mâu thuẫn. Mà khu vực tỷ thí với nhau đã trở thành nơi giải trí trên chuyến hành trình của bọn họ.  

Đường Tuấn khẽ nhíu mày, đi theo sau đám người đến đó.  

Rất nhanh đám người đã đi đến một khoang thuyền, bên trong khoang thuyền rất lớn, còn to hơn con thuyền gấp mấy lần, hiển nhiên là dùng kỹ thuật làm tăng không gian.  

Giữa khoang thuyền có một sàn đấu thật lớn. Giữa sân, hai bóng người đang chiến đấu kịch liệt. Một bóng người trong đó chính là A La Nạp, dưới sân đấu, mặt mũi hai người Chu Kính và Cố Minh bầm dập, chắc chắn là vừa mới bị đánh cho một trận.  

“Nghe nói mỗi một thế hệ Thánh Tử số một của Tu La môn các người đều được gọi là A La Nạp. Vốn tôi còn cho rằng mạnh thế nào chứ, thì ra cũng chỉ ra rác rưởi.” Giữa sàn đấu vang lên một giọng nói châm chọc.  

Ầm ầm.  

Giọng nói vừa dứt, A La Nạp đã bị hai luồng Thần Thông nện ở trên ngực. Dưới áp lực của sức mạnh cực mạnh, A La Nạp nửa quỳ trên mặt đất, miệng không ngừng nôn ra máu tươi.  

Ánh sáng Thần Thông tan đi, một thanh niên mặc áo gấm in hoa khoanh tay lại từ trên nhìn xuống A La Nạp, khóe môi cong lên một nụ cười, nói: “Thực lực yếu ớt, còn chẳng có tư cách được tôi vận dụng một nửa thực lực.”  

Thanh niên giơ chân của mình lên, A La Nạp bị đá mạnh một phát xuống sàn đấu, hai người Chu Kính và Cố Minh nhanh chạy qua đỡ lấy cậu ta. Dáng vẻ ba người rất thảm hại, có một cảm giác vét bồ thương kẻ ăn dong.