*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đồ Yên Nhi tái nhợt, gần như không có một chút màu máu. Cô ta chỉ tu tập công pháp bình thường của Độc Tông, cho dù là Nguyên Đan Cửu Văn, hay là bí mật Thánh Anh, cô ta đều không biết gì. Giống như là ngủ một giấc, những thứ kia đã xuất hiện ở trên người cô ta vậy.
“Một khi đã như vậy thì đừng có trách tôi.” Chu Kính thấy Đồ Yên Nhi do dự, hừ lạnh một tiếng, rồi chuẩn bị ra tay lần nữa.
Advertisement
Dùng pháp lực cực mạnh đã gần đạt đến Bách Nguyên Chi Lực của anh ta, muốn bắt giữ Đồ Yên Nhi thì chỉ là chuyện như trở bàn tay.
“Thế mà Thánh Tử số một của Vạn Đạo Tông lại ức hiếp một cô gái nhỏ, đúng là oai phong lẫm liệt quá.” Lúc này, một giọng nói mang theo vẻ châm chọc nhàn nhạt vang lên.
Advertisement
Bóng người chợt lóe, một chàng thanh niên có vẻ ngoài mảnh khảnh che ở trước người Đồ Yên Nhi.
“Anh Đường.” Trên mặt Đồ Yên Nhi lộ ra vui mừng, nhưng ánh mắt chợt lóe lên buồn bã, cô ta vốn cho rằng mình có thể cố đến cuối cùng, không ngờ rằng rốt cuộc vẫn phải dựa vào anh Đường.
“Em đã làm rất tốt, là do bọn họ không biết xấu hổ.” Đường Tuấn sờ cái đầu nhỏ của Đồ Yên Nhi, ánh mắt mang theo tán thưởng.
Thiên phú của Đồ Yên Nhi chỉ có thể tính ở hàng trung bình, khí chất thuộc về loại hình thiếu nữ e thẹn. Nhưng qua những trận chiến, khí phách đã dần dần được nuôi dưỡng, còn phối hợp với Thánh Anh, chỉ cần trùng tu một bộ công pháp tốt, thành tựu trong tương lai chẳng biết cao hơn Chu Kính bao nhiêu đâu.
Chu Kính có thể cho Đồ Yên Nhi ăn hành như thế đơn giản là vì anh ta dựa vào cảnh giới và công pháp cao hơn. Cũng là vì công pháp Độc Tông và Thần Thông quá rác rưởi, nếu không chỉ cần một bộ công pháp hơi tốt một chút, thì cho dù cảnh giới Chu Kính cao hơn không ít, cũng không phải đối thủ Đồ Yên Nhi.
“Dạ.” Đồ Yên Nhi gật đầu, trong lòng hơi vui mừng.
“Được rồi, giao chỗ này lại cho anh đi.” Đường Tuấn nói.
Đồ Yên Nhi “dạ” một tiếng, trong lòng vô cùng tin tưởng Đường Tuấn, xoay người chuẩn bị đi xuống.
“Một tên nhãi nhép không biết từ đâu xuất hiện mà cũng dám nói năng ngông cuồng ở chỗ này.” Hai luồng khí cực mạnh chia ra đánh về phía Đồ Yên Nhi và Đường Tuấn, ngăn cản cô ta rời đi.
Đường Tuấn chỉ vươn tay cản lại, lòng bàn tay tựa như có lốc xoáy lưu chuyển, hai luồng khí cực mạnh đó dựa như là đá chìm đáy biển vậy.
“Tu vi cũng không tệ lắm, đáng tiếc anh không nên dây vào Vạn Đạo Tông của tôi.” Chu Kính hơi nhíu mày lại, cười khẽ một tiếng.
Sau khi Đồ Yên Nhi bước xuống sân, sự khống chế của Nguyên Anh đã lập tức biến mất sạch. Chu Kính cảm nhận được sức mạnh đã quay Quy Nhất lần nữa, vẻ mặt anh ta lộ ra ý cười.
“Cảm giác nắm giữ sức mạnh thật là tốt.” Chu Kính siết nắm tay, hài hước nhìn Đường Tuấn, nói: “Đáng tiếc là anh không thể cảm nhận được loại cảm giác này.”
Chu Kính từ từ dang hai tay ra, vẻ mặt cực kỳ thành kính, tựa như là đang ôm đất trời, thì thầm nói: “Quy Nhất.”
Một vòng tròn to chừng tròng mắt hiện lên sau lưng anh ta, tròng mắt dựng thẳng đứng, bên trên khắc những hoa văn nhỏ bé.
Đột nhiên tròng mắt mở ra.