Vương Chí Viễn cười mỉa một tiếng, trong lòng ngập tràn chua xót. Anh ta không phải người ngu, đương nhiên có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô gái này. Nếu như anh ta thật sự có thể gia nhập Vạn Đạo Tông, có lẽ có thể lấy lại trái tim của cô gái, tình hình có lẽ sẽ chuyển biến tốt đẹp, nhưng khi đó vẫn còn là cảm tình mà anh ta muốn sao?
“Phiền nhường đường một chút.” Đúng lúc này, bên cạnh có một người đứng lên, nói nhỏ với hai người.
Advertisement
Vương Chí Viễn nhìn lại, người nói chuyện chính anh chàng đi một mình, sau khi ngồi xuống thì luôn im lặng không nói tiếng nào.
“Lúc này chính là thời điểm đáng giá nhất của trận tỷ thí này, anh ta muốn đi vào lúc này sao?” Vương Chí Viễn sửng sốt một chút, lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào sàn đấu, đây chính là đề tài câu chuyện tốt nhất sau này, không có ai muốn bỏ lỡ.
Advertisement
“Vương Chí Viễn, anh ngây ra đó làm gì.” Lưu Tuyết nhìn thấy dáng vẻ của Vương Chí Viễn, càng tức không có chỗ xả.
Lúc này Vương Chí Viễn mới kéo cô gái đứng dậy, vẻ mặt là nụ cười đầy mỉa mai, để anh chàng kia đi ra.
Chàng trai đi về hướng sàn đấu.
“Cửa ra ở phía sau anh, không phải nằm ở hướng đó, anh đi ngược rồi.” Vương Chí Viễn thấy thế thì lên tiếng nhắc nhở. Cái tên oắt này đúng là ngu ngốc, đến cửa ra cũng quên mất.
Đường Tuấn quay đầu, nói với hai người: “Tôi không đi ngược.”
Vương Chí Viễn nghe vậy thì sửng sốt, Lưu Tuyết bên cạnh anh ta càng tỏ vẻ châm biếm, nói với giọng điệu cười cợt: “Chẳng lẽ anh cũng muốn đi lên tỷ thí sao?”
Những lời này vốn chỉ là lời nói đùa, hai người không ngờ rằng Đường Tuấn lại nghiêm túc gật đầu, nói: “Cô ấy là bạn của tôi.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà đi thẳng xuống.
“Anh chàng kia điên rồi! Anh ta có thân phận gì mà dám tham gia vào trận tranh đấu giữa các tông phái lớn này.” Lưu Tuyết cười mỉa mai, nói.
Đội ngũ ba nhà Mãn Uyên Thành trùng hợp nằm ở trong góc của sàn đấu, nằm trên đường Đường Tuấn nhất định phải đi qua.
Ba người Triệu Thanh Sơn, Từ Linh Anh và Âm Thư Vũ ngồi cạnh nhau, quan sát trận chiến trên sân. Rời khỏi Mãn Uyên Thành, ba người luôn tranh đấu ngược lại trở nên đặc biệt đoàn kết, hình thành một tiểu đội tạm thời.
“Không ngờ rằng con nhóc Độc Tông kia lại trở nên mạnh như vậy, còn ngưng kết được Thánh Anh.” Nhìn Đồ Yên Nhi, trên mặt Âm Thư Vũ không khỏi toát ra vẻ hâm mộ.
“Ai có thể ngờ được chứ?” Triệu Thanh Sơn cười khổ.
Ở chi hội Thái Sơn, Đồ Yên Nhi bị Từ Linh Anh đánh cho bị thương nặng, ba người còn tưởng rằng chênh lệch giữa bọn họ không lớn, khổ tu một quãng thời gian có lẽ có thể thu nhỏ lại một ít, để cả Từ Linh Anh sau khi đột phá cảnh giới Nguyên Anh cũng luôn nghĩ có một ngày có thể rửa nhục báo thù. Nhưng ai ngờ Đồ Yên Nhi lại tiến bộ nhanh như vậy, chênh lệch giữa bọn họ không những không thu nhỏ lại, ngược lại còn lớn hơn nữa, hiện giờ càng giống như là trời với đất.
“Thật là kỳ lạ. Mấy năm trước chưa từng nghe thấy Đồ Yên Nhi có thiên phú khó lường gì đó, nếu không phải gặp ở Thái Sơn, e là tôi cũng không biết Độc Tông có người như vậy.” Triệu Thanh Sơn lẩm bẩm nói.
Âm Thư Vũ cũng gật đầu, tràn đầy đồng cảm. Độc Tông chỉ là môn phái nhỏ, vốn không có khả năng bồi dưỡng ra đệ tử có tư nhất hơn người như thế này.
Bỗng nhiên, hai người quay đầu nhìn nhau, trong mắt lộ ra nỗi sợ hãi và vẻ khiếp sợ.
“Chẳng lẽ là bởi vì anh ta?”