*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúc Anh Hưng cười nhạt: "Vậy thì có làm sao? Ai nói Yên Như sẽ thua, con bé không muốn gõ chiêng chịu thua, vốn là người ngoài sao có thể làm giúp được."
Thượng Quan Phong tức giận nói: "Tình trạng của cô ấy có thể có sức kêu đầu hàng?"
Chúc Anh Hưng nói: "Tóm lại không thể nhận thua được. Trong lúc sinh tử mới có thể kích thích tiềm lực và ý chí chiến đầu của con bé, nếu như chết, đó là do tiềm lực của nó không đủ."
Advertisement
Thượng Quan Phong sửng sốt. Bà ta cũng có thể nói lời lẽ không có liêm sỉ như thế, hơn nữa ý tử còn thẳng thừng.
"Tôi vốn là tông chủ Độc Tông, cần gì để một mỗi đệ tử gánh vác hết." Thượng Quan Phong trầm giọng nói, chuẩn bị gõ chiêng nhận thua.
Advertisement
Trong cuộc tranh tài, đại biểu một bên gõ chiêng là bỏ thi, cũng mất cơ hội tiếp tục khiêu chiến với tông gia hàng cao hơn.
"Người đừng hòng làm vậy." Chúc Anh Hưng vồ lấy Thượng Quan Phong, bà ta đã thất bại một lần, tuyệt đối không thể thất bại lần hai.
Thượng Quan Phong híp mắt, bàn tay vừa đẩy Chúc Anh Hưng ra.
Sau một lúc, sức mạnh khổng lồ đánh bay bàn tay ông ta ra.
"Chúc Anh Hưng, bà đã phá bỏ được." Thượng Quan Phong bất ngờ không kịp đề phòng, lùi lại hai bước, sắc mặt đỏ bừng kì quái.
Nụ cười nhạt của Chúc Anh Hưng càng đậm. Lấy được từ tay Cổ Quân một viên thuốc giải, pháp lực dự trữ của cô ta gia tăng hai mươi Nguyên Đan, thực lúc bây giờ không kém gì Thượng Quan Phong.
Thượng Quan Phong nhìn về phía sân đấu. Biểu cảm của Đồ Yên Như càng khó coi, càng ngày càng yếu ớt giãy giụa.
"Đó là đệ tử của tôi, không đến lượt ông quan tâm." Chúc Anh Hưng híp mắt lại, dùng giọng cảnh cáo nói với Thượng Quan Phong.
Các trưởng lão khác của Độc Tông cung không ai dám lên tiếng, mặc dù không đành lòng, nhưng danh vọng và thực lực của Chúc Anh Hưng đã được phơi bày, không ai tình nguyện làm người dẫn đầu cả.
Keng keng.
Bỗng nhiên, tiếng chiêng vang lên.
"Hắc hắc, coi như cô gặp may." Trong sân đấu, Phỉ Ngọc không thể không dừng tay, thu lại Thủy Vụ.
Khụ khụ.
Đồ Yên Như thở hổn hển, chưa bao giờ khát vọng lại thành công cốc như vậy. Hai tròng mắt của cô ta vì thiếu khí vằn lên từng tia máu, nhìn vô cùng hung tợn đáng sợ. Nhưng sau trong con mắt tràn đầy nỗi tuyệt vọng. Lời vừa rồi của Chúc Anh Hưng và Thượng Quan Phong, cô ta đều nghe thấy
"Cô thật đáng thương." Phỉ Ngọc liếc nhìn Đồ Yên Như, nếu như không phải do tiếng chiêng vang lên, người trong tại lo lắng như người giám sát, anh ta thật sự còn muốn hành đối phương đến chết, nghĩ thôi cũng hưng phấn. Mặc dù hơi tiếc nuối, nhưng cứ như vậy đi, dù sao cũng thắng rồi.
Nói xong, Phỉ Ngọc dùng khinh công nhẹ nhàng bay về phía đoàn người của Vụ Vũ Môn, tiếp nhận lời khen của đồng môn.
"Đồ Yên Nhi, cô biết mình đang làm gì không?" Trong nháy mắt tiếng chiêng vang lên, Thượng Quan Phong cũng ngây ngẩn, tức giận nhìn về phía người gõ chiêng.
Không là ai khác, chính là Đồ Yên Nhi.