Phản ứng nhanh nhất là Vô Niên Từ, mặc dù vị hòa thượng chùa Thiên Chúc này thích nhậu nhẹt nhưng thực lực lại mạnh hơn Viêm Kiên nhiều. Thân hình anh ta khẽ động, quần áo hòa thượng trên người anh ta khẽ lay động, sắc vàng trên người trong vắt, như là kim cương vậy.
Tung ra một kết ấn Phật Môn, hai bàn tay của Vô Niên Từ và Đường Tuấn đã va chạm vào nhau.
“Cộc cộc cộc.”
Sự va chạm kịch liệt này đẩy Vô Niên Từ lùi về sau mấy bước, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rõ ràng anh ta cũng chịu tổn thương khi nhận một chưởng này của Đường Tuấn.
Cuối cùng Viêm Kiên cũng thoát được ra ngoài, ngực thở dốc kịch liệt, nhìn Đường Tuấn với vẻ đầy căm tức. Anh ta vó thể cảm nhận được, một chưởng khi nãy mà trúng người anh ta, coi như anh ta có được bảo vật để bảo vệ cũng phải chịu không ít đau khổ.
“Bá bá bá.”
Advertisement
Bóng người chớp động, sáu người khác cũng kịp phản ứng, trong lúc mơ hồ đã nhanh chóng bao vây xung quanh Đường Tuấn.
Lúc này Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên vô cùng sửng sốt, mạch suy nghĩ cũng không vận chuyển được nữa. Bảy cao thủ cấp độ thánh tử cũng không ngăn được một chiêu của Đường Tuấn?
Nhưng hai người bọn họ bị địch ý mãnh liệt làm thức tỉnh ngay lập tức, nhìn tám cao thủ trước mắt, trong lòng hai người đều vang lên một trận cười khổ.
Tám người này liên thủ, chỉ sợ đến cả Chu sư huynh cũng phải dè chừng. Trừ khi anh ta chính là nhân vật yêu nghiệt có thể ngưng tụ được nguyên đan chín văn kia.
Advertisement
Trong lòng hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến người này.
Viêm Kiên hung tợn nhìn chằm chằm Đường Tuấn, oán hận nói: “Che giấu cũng không tệ đâu. Đáng tiếc anh lại quá ngu xuẩn, hôm nay tám người chúng tôi hợp lại, coi như anh có là cao thủ tám văn thì cũng phải chết!”
Vô Niên Từ thì nghiêm nghị nói: “Thí chủ, quy y hướng phật đi.”
“Hòa thượng này, đã nhậu nhẹt, lại còn gọi người khác quy y.”
“Nói nhiều lời vô nghĩa với anh ta làm gì, không biết từ đâu lại xuất hiện một tên như này, giết luôn đi.” Sở Nguyên vung thanh kiếm trong tay lên, lạnh lùng nói.
Giờ phút này tám người bọn họ liên kết lại, tựa như một lưới cá vây bắt Đường Tuấn ở bên trong.
Đường Nghiêu nhìn thoáng qua Sở Nguyên, nói: “Giết tôi, anh thử một chút đi.”
“Được. Mấy người canh chừng giúp tôi, đừng để anh ta chạy mất.”
Tính tình Sở Nguyên vốn nóng nảy, đương nhiên không chịu được người khác kích động. Hơn nữa anh ta chỉ cho rằng Đường Tuấn mạnh như vậy chỉ được nhất thời, chỉ chiếm được lợi thế với cuộc chạm trán khi nãy với Viêm Kiên và Vô Niên Từ thôi, còn thực lực cũng không mạnh hơn bọn họ là mấy.
Sở Tường ra tay!
Thanh kiếm trong tay Sở Nguyên vung lên, mang lại áp lực như đang gánh cả một lục địa, khí thế cuồn cuộn, giống như năng lượng của thế giới này đang chảy ngược xuôi trên thân kiếm vậy.
“Đây là một trong ba chiêu thức hoàn mỹ của Cự Kiếm Môn - Xuyên Vân! Nghe nói năm đó người sáng lập ra Cự Kiếm Môn cũng dùng một chiêu này đánh cho Hóa Thần một chiêu, lại bị Hóa Thần kia goi là đường kiếm của thần.”
Sắc mặt Nam Cung Luân ngưng trọng nói.
Nhà họ Nam Cung nổi tiếng về thương pháp, còn Cự Kiếm Môn lại thuộc vào thế lực cấp hai có được khả năng kiếm thuật thượng thừa. Đệ tử hai nhà cũng thường xuyên xảy ra tranh chấp, âm thầm tranh đua cao thấp với nhau.
Thanh kiếm trong tay Sở Nguyên chính là thanh kiếm quý giá cấp bậc thần bịn, một kiếm này đi xuống. sức mạnh của Sở Nguyên cũng phải tăng ít nhất ba mươi phần trăm, Nam Cung Luận không có thương cũng chỉ có thể lùi lại.
“Đây mới chính là thưc lực của thánh tử!” Trong lòng Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân thầm than.
Mọi người trên tầng tám cũng nhao nhao, đồng loạt biến sắc, một kiếm này rơi xuống, tùy tiện cũng có thể đánh bại phần lớn người ở đây.
“Vẫn còn yếu quá!” Đường Tuấn bình tĩnh nói, cong ngón tay lên nhẹ nhàng bùng một cái trên thân kiếm.
“Phân Âm Dương!”
Lúc này Đường Tuấn chỉ dùng một phần một trăm thực lực của mình.
“Xoạt xoạt.”
Cuộc va chạm xảy ra ma sát to lớn, bên trên thanh kiếm đang mang một áp lực nặng nề kia đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt vỡ như mạng nhện.
Thanh kiếm cứng rắn như thế lại cho người ta cảm giác có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Trong nháy mắt một món vũ khí quý giá như vậy đã vỡ nát!
“Làm sao có thể!?” Sắc mặt Sở Nguyên biến sắc hoàn toàn, cảnh giới Nguyên Anh cũng không thể có được uy lực như vậy, trừ khi người này đã đạt cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong…
“Quá yếu, tất cả lên cùng một lúc đi.” Thân thể Đường Tuấn vẫn đứng thẳng tắp, giống như có thể chống cả bầu trời, đón nhận bất cứ mưa to gió lớn nào.
“Tên này điên rồi sao? Tám người họ đều là cao thủ cấp thánh đấy, vậy mà anh ta lại muốn một địch tám sao?”
Trong đầu một đám người ở đây đều cho rằng đây là một ý nghĩ hoang đường.
Tám người nghe thất vậy, sắc mặt lại càng tái xanh, sắc mặt cũng khó coi vô cùng. Tám người bọn họ đều là các thánh tử, thánh nữ trong các môn phái, ai cũng có kiêu ngạo, tự tôn của chính mình, không nghĩ tới hôm nay lại liên tục thua trước một người vô danh.
Cuối cùng người này còn muốn một địch tám? Đây chính là khinh bỉ trần trụi.
“Ra tay đi. Hôm nay nhất định anh ta phải trả giá đắt.” Dạ Uyên nói.
Vốn chuyện này cũng không liên quan đến bọn họ, nhưng bây giờ bọn họ không thể không ra tay.
“Ầm ầm.”
Khí thế xung quang tám người bắt đầu được khởi động, làm tầng tám của nhà hàng Trích Tiên cũng bắt đầu đung đưa, từng vòng từng vòng gợn sóng của trận pháp tỏa ra bốn phía.
Hai người Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân đều bị Đường Tuấn đẩy ra xa, rời khỏi chiến trường.
“Đồ ma!” Nam Cung Luân nắm cây thương trong tay, bắt đầu đâm ra, mỗi một nhát đâm tưởng chừng có thể chọc thủng cả bầu trời.
“Tỏa Linh!” Còn pháp lực của Dạ Uyên lại là một màu đen nhánh, sau khi bộc lộ ra ngoài khiến người ta có cảm giác như đang chìm vào trong đêm đen vậy.