*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi nhìn hết một lượt, Nam Cung Luân mới tìm một vị trí trên bàn của Viêm Tiêu ngồi xuống. Bàn Viêm Kiên đang ngồi là cái bàn bát tiên lớn, có thể ngồi được tám người. Bây giờ mới có hai người đang ngồi, nhìn dáng vẻ này có vẻ như bọn họ vẫn đang chờ người tới.
Nam Cung Luân xuất hiện làm mọi người ở tầng tám nhao nhao lên bàn tán.
“Nam Cung Luân, cũng là cao thủ bảy văn, lĩnh hội về thương pháp đã đạt đến trình độ tiêu chuẩn cấp độ Tông Sư, trong thế hệ trẻ tuổi được xưng thánh, anh ta được gọi là Hồn Thương. Nghe nói nửa tháng trước anh ta không cần đến một trăm chiêu đã gi3t chết một tà tu cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ.”
“Thực lực của Nam Cung Luân thực sự rất đáng sợ, nhưng lại có khác biệt rất lớn với Viêm Kiên. Hai người bọn họ ở thế hệ trẻ được xưng thánh này đã có được vô số thành tựu. Sáu vị trí trống còn lại, chẳng lẽ còn ai có tư cách ngồi cung cùng một bàn với bọn họ sao?”
Advertisement
“Tất nhiên cũng có những vị Thánh khác trong thế hệ trẻ tuổi của thế lực cấp hai. Mấy năm nay đã xuất hiện hơn mười vị Thánh rồi. Mà tám người hôm nay đều là nhưng cao thủ trẻ tuổi ngưng tụ ra được bảy văn vô cùng mạnh mẽ.”
Dù những tiếng thảo luận này được đè xuống cưc thấp nhưng Đường Tuấn vẫn có thể nghe không sót một chữ.
Advertisement
“Tám cao thủ cấp Thánh này có lẽ còn mạnh hơn thế lực cấp hai như Độc Tông nhiều lắm.” Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng.
Độc Tông, ngoài Đồ Yên Nhi ra, người mạnh nhất chính là Đồ Yên Như, nhưng thực lực của bọn họ cũng chỉ đến năm văn, còn không đọ được với Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân, đương nhiên cũng không thể so sánh với những cao thủ cấp Thánh đang ngồi ở đây.
Còn Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân nghe thấy sáu vị Thánh chuẩn bị đến thì cơ thể không khỏi run lên, cả hai đều rất hối hận vì đến Trích Tiên ngày hôm nay.
Sau khi Nam Cung Luân đến không lâu thì bên ngoài nhà hàng Trích Tiên bỗng vang lên tiếng một trận đánh nhau, sức công phá làm chấn động không gian, các chiêu thức liên tiếp được tung ra, đáng sợ hơn là mọi người ngồi trong nhà hàng đều có thể cảm nhận được sự nguy hiểm của nó.
“Đứng sau nhà hàng Trích Tiên này là nhân vật lớn đấy, ai lại dám ra tay ở đây vậy, không muốn sống nữa sao?” Trên tầng tám nghe thấy tiếng đánh nhau thì có người đứng dậy vội vàng nhìn xuống dưới lầu.
Mà mấy người Đường Tuấn lại gần cửa sổ, có thể nhìn thấy toàn cảnh cuộc đánh nhau dưới lầu.
Trong mấy người đang đánh nhau có ba nam một nữ, bốn người không phần chia đâu là địch đâu là ta mà cứ đấu loạn thành một đoàn làm màu sắc rực rỡ của bốn viên nguyên đan chiếu rọi bốn phía, mà trên mỗi viên đều có bảy Thần Văn làm chấn động lòng người.
Đủ các loại pháp thuật được bộn người nọ điều động, nhìn bộ dáng này có lẽ bốn người đều không muốn dừng lại. Pháp thuật va chạm vào nhau tạo ra từng dòng khói trắng lan ra bốn phía trực tiếp đẩy những người luyện võ có tu vi thấp bị lui về sau.
“Lưu Ly Tông Đông Hy Nhiên, Hắc Đế Tông Dạ Uyên, Cự Kiếm Môn Sở Nguyên, Cổ Linh Đảo Hàn Nguyệt.” Lúc này trên tầng tám có người nhận ra mấy người họ, nhịn không được hoảng sợ nói.
Nhìn bộ dáng khiếp sợ của bọn họ cũng có thể thấy được thân phận và thực lực của bốn người này không phải dạng tầm thường gì.
“Bọn họ là ai vậy?” Đường Tuấn khẽ cau mày hỏi.
Dạ Tư Niên ra hiệu cho Đường Tuấn đừng nói chuyện, anh ta dùng tinh thần truyền âm nói: “Đường Tuấn, bốn người này có thực lực cao nhất trong thế lực cấp hai của các tông môn, nội lực cũng rất thâm hậu. Hơn nữa bốn người này đều thuộc cấp độ thánh tử ở các môn phái, năng lực của bọn họ cũng không yếu hơn Viêm Kiên với Nam Cung Luân chút nào đâu. Tôi đoán bọn họ là một trong tám người kia đấy.”
“Vừa rồi cậu nghĩ muốn chống đối lại Viêm Kiên sao, suýt nữa thì hù chết tôi rồi. Chờ chút nữa cậu đừng nói gì lung tung, ai trong mấy người này cũng không dễ trêu chọc đâu. Đừng nói đến tôi với cậu, kể cả đệ tử chân truyền của Vạn Đạo Tông ở đây cũng không chiếm được chỗ tốt nào. Tốt nhất chúng ta nên tìm cơ hội nào đó rời khỏi đây thôi, tám cao thủ cấp thánh tử tụ họp như vậy, chỉ sợ là phải thương lượng chuyện gì đó quan trọng, chúng ta tham gia càng ít càng tốt.”
Thấy trên mặt Đường Tuấn không lộ ra chút biểu cảm nào, trong lòng Dạ Tư Niên không khỏi có chút tức giận.
“Mình có ý tốt nhắc nhở cậu ta như thế, vậy mà cậu ta lại không coi ra gì, chút nữa thảo nào cũng sẽ chịu thiệt.”
Nhíu mày một cái, Dạ Tư Niên cũng lười nói tiếp. Anh ta vẫn đang khó chịu với chuyện đụng phải Viêm Kiên lúc nãy, anh ta cũng không muốn tiếp tục làm mặt nóng dán mông lạnh…
“Được rồi. Bốn người các câu vừa gặp mặt đã xông vào đánh nhau không ngừng, cũng không thể phân ra thắng bại, chuyện này rất có ý nghĩa sao?”
“Yên Nhân thí chủ nói rất đúng, cãi nhau ầm ĩ làm gì, yên ổn hài hòa là điều tốt mà.”
Đúng lúc này, từ trong đám người lại truyền tới hai giọng nói khác.
Giọng nói vừa dứt thì hai bóng người đã dừng ở trước nhà hàng Trích Tiên. Trong đó có một người mặc váy dài màu trắng bồng bềnh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời mà khí chất cũng thoát tục như tiên nữ cung Hằng Nga vậy. Còn một người khác thì đầu trọc mặc bộ quần áo màu vàng đặc trưng của hòa thượng, trên tay cầm một cây quyền trượng đen nhánh, tay còn lại lại cầm một cái chân trí, theo mùi thịt thoang thoảng truyền đến, anh ta còn đưa tay lên cắn một miếng…
“Nguyệt Cốc Nguyệt Yên Nhân, hòa thượng luôn mang theo rượu thịt Vô Niên Tử.” Có người nhận ra hai người họ nhịn không được hô lên.
Sau khi Nguyệt Yên Nhân và Vô Niên Từ đến, bốn người đang đánh nhau đã dừng tay, tách ra ngay lập tức, nhưng vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt phòng bị. Nhìn vào một loạt động tác và biểu cảm quen thuộc kia, xem ra chuyện này cũng không phải lần đầu xảy ra.
“Hôm nay chúng ta không đến đây để đánh nhau.” Viêm Kiên đứng trước đầu cầu thang nhìn xuống mấy người bọn họ, trầm giọng nói.