Chiến Thần Thánh Y

Chương 1820




Nếu như anh ta có thể ngưng tụ ra bảy văn, nếu như anh ta là đệ tử cấp độ thánh tử, nếu như anh ta có được thực lực như Chu Kính sư huynh thì Viêm Kiên Kiên còn có thể kiêu ngạo như vậy sao?  

Nỗi uất nghẹn này không thể nào phát ti3t đè nén lên lồ ng ngực của Lộ Nguyên Quân làm cho thân thể anh ta cũng trở nên run rẩy, hàm răng cũng đều cắn đến bật máu.  

“Ai.” Bỗng nhiên, một tiếng thở dài vang lên bên tai Lộ Nguyên Quân.  

Lộ Nguyên Quân nhìn thoáng qua lập tức giật cả mình, đứng ra muốn tóm lấy Đường Tuấn, thấp giọng nói: “Anh ta là cao thủ bảy văn, là nhân vật cấp bậc thánh tử, cậu không thể xúc động được đâu.”  

Advertisement

Thế hệ trẻ tuổi có nguyên đan có bảy văn trở lên, ở các tông môn thế gia đều được xưng là các Thánh tử, Thánh nữ.  

Có thể Đường Tuấn vô địch ở Thiên Mang tinh nhưng Thánh tử, Thánh nữ nơi này có ở mọi nơi trên đất Man Hoang tinh này, những người trẻ tuổi có thực lực nghịch thiên có rất nhiều. Mà Viêm Kiên trước mặt này có thể vượt biên giết được cả thiên tài cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ.  

Hai người bọn họ đến Man Hoang tinh này đã được nửa năm rồi, cũng rất khổ công tu luyện, lại có thêm sự ủng hộ của Vạn Đạo Tông nhưng vất vả như vậy mới có thực lực của nguyên đan năm văn. Mà Đường Tuấn này, không có môn phái chống đỡ, tu vi có khi cũng không bằng hai người bọn họ.  

Advertisement

Không có bối cảnh, không có thực lực.  

Vậy mà rất có can đảm muốn ra tay với Viêm Kiên, dưới tình huống kia chắc chắn Viêm Kiên phải chết.  

Thính giác của Viêm Kiên nhạy bén cỡ nào, làm sao có thể không nghe thấy lời Lộ Nguyên Quân nói, anh ta khinh miệt nhìn qua Đường Tuấn, giễu cợt nói: “A! Chẳng lẽ anh muốn ra tay với tôi sao?”  

Sâu trong mắt Viêm Kiên dần dần hiện lên sát ý rét lạnh, thân thể Lộ Nguyên Quân cứng đờ, trên mặt lại nở một nụ cười, nói: “Không dám, không dám.”  

“Hừ! Thật không thú vị. Trong đám đệ tử của Vạn Đạo Tông chắc cũng chỉ có một mình Chu Kính có thể đấu với trận với tôi.”  

Viêm Kiên nhìn qua mấy người ở đây một chút, bất mãn nói.  

Vốn tưởng hai tên đệ tử Vạn Đạo Tông này có thể mang đến cho anh ta chút thú vị, không nghĩ tới lại mềm yếu không chịu nổi như thế. Mặc dù là đệ tử trọng tâm của Vạn Đạo Tông cũng không khiến anh ta đặt vào trong mắt, điều này làm anh ta rất thất vọng.  

Nói xong câu đó, Viêm Kiên liền tìm một chỗ ngồi xuống.  

Sắc mặt của Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên đều đỏ bừng cả lên, hôm nay mặt mũi của bọn họ mất sạch rồi, còn không nói đến có Đường Tuấn ở đây, trong lòng vừa xấu hổ lại vừa giận dữ.  

Hai người đều cảm thấy cứ tiếp tục ở đây cũng không có gì hay, chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi, nên chuẩn bị rời đi. Nhưng Viêm Kiên lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng, cười lạnh nói: “Đều đã đến rồi, rời đi nhanh vậy làm gì? Hôm nay là ngày hai thế lực chúng ta tụ hội, chút nữa còn có mấy đệ tử Thánh tử tới đây. Hai người các anh làm đệ tử trọng điểm của Vạn Đạo Tông cũng có thể nhìn một chút, thế lực cấp hai của bọn tôi cũng không yếu hơn thế lực cấp một của các anh bao nhiêu đâu.”  

Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân nghe thế vẻ mặt nhanh chóng héo mòn như màu đất, cũng chỉ có thể tiếp tục ngồi xuống, không còn loại tùy tiện thoải mái trước đó nữa mà thay bằng vẻ khó coi… Chuyện này mà từ nhà hàng Trích Tiên truyền ra ngoài, để bảo toàn danh dự của môn phái, bọn họ có thể chấp nhận một chút hình phạt, nhưng chỉ sợ đến cả việc làm đệ tử trọng điểm cũng không được nữa.  

“Anh không ra tay sao?” Cố Vân Minh lặng lẽ truyền âm cho Đường Tuấn hỏi.  

Cô là cao thủ cấp Thánh nữ của nhà họ Cố, cũng có nghe nói qua về Viêm Kiên, một thân pháp thuật hệ Hỏa thần thông luyện đến trình độ tuyệt vời không có chỗ chê. Lấy thực lực bảy văn trước kia của cô cũng phải kiêng kị. Nhưng bây giờ cô đã đạt tới cảnh giới Cửu Vân, trong các vị thánh ở nhà họ Cố đời này, xếp hạng của cô đã tăng lên mấy bậc, tất nhiên Viêm Kiên không còn là đối thủ của cô nữa.  

Nhưng chuyện làm cô nghi hoặc chính là, lấy thực lực của Đường Tuấn, muốn đánh bại Viêm Kiên chỉ cần dùng một ngón tay là đủ, sao lại để cho bạn mình lại loại khuất nhục này?  

“Chuyện này đối với bọn họ mà nói, không nhất định là chuyện xấu.” Đường Tuấn truyền âm lại.  

Năng lực của Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân không tồi, nhưng lại quá kiêu ngạo. Sau khi gia nhập Vạn Đạo Tông, nhìn qua có vẻ đã thu liễm rất nhiều nhưng trên thực tế, phần kiêu ngạo đó chỉ bị bọn họ giấu đi mà thôi. Lần này gặp lại Đường Tuấn, phần kiêu ngạo kia lại xuất hiện.  

Đụng phải Viêm Kiên ngày hôm nay nhìn như là ngẫu nhiên nhưng lại là chuyện tất yếu phải xảy ra. Lấy tính tình của hai người họ, chuyện này xảy ra không sớm thì muộn.  

Cũng bởi vì hiểu rõ những chuyện này cho nên Đường Tuấn cũng không ra tay, để Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân chịu chút đả kích, đây là chuyện tốt trong quá trình tu luyện của bọn họ. Ít nhất lần này có anh ở đây, bọn họ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lần sau đụng phải không biết sẽ thế nào. Người có thực lực mạnh mẽ như Viêm Kiên này lại càng thích ngược đãi kẻ khác.  

Cố Vân Minh khẽ giật mình, cũng đã hiểu ra. Con đường tu hành này, nếu thuận buồm xuôi gió, cho dù năng lực có tốt đến đâu thì thành tựu tương lai cũng có hạn. Cô vì nghiên cứu Thần Văn còn có thể lấy chính mình ra làm vật thí nghiệm, loại đau khổ và tra tấn kia đến tận bây giờ cô nhớ tới vẫn khiến toàn thân ớn lạnh.  

Có Viêm Kiên ở đây, Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên cũng không nói gì thêm nữa, chỉ cúi thấp đầu, thần sắc ảm đạm. Đáng tiếc ngoài Đường Tuấn ra, cả một tầng tám này không có ai chú ý đến hai đệ tử Vạn Đạo Tông bọn họ cả.  

“Viêm Kiên, cậu tới sớm thật.” Một lát sau, một giọng nói vọng từ hành lang lên.  

Tiếp đó là một trận tiếng bước chân, sau đó là một thanh niên đeo trên lưng một cây thương dài xuất hiện trong mắt tất cả mọi người.  

“Nam Cung Luân.”  

Viêm Kiên nhìn chằm chằm người tới, sắc mặt ngưng trọng. Người thanh niên trước mắt này, là kình địch của anh ta, xuất thân từ nhà họ Nam Cung danh giá, thuộc thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Nam Cung được xưng thánh.  

Nam Cung Luân nhìn lướt qua một lượt đám người ở tầng tám, phần lớn mọi người ở đây bị anh ta nhìn qua đều cảm thấy da thịt phát lạnh, giống như bị cây thương lạnh như băng kia đụng đến.  

Ánh mắt của Nam Cung Luân dừng ở trên người Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân lâu hơn một chút, nhưng chỉ là một chút ít ỏi đó thôi. Nếu như hai người bọn họ mặc trên người không phải là bộ đồ thuộc đệ tử trọng tâm mà là đệ tử chân truyền thì lúc đó bọn họ mới có tư cách để nói chuyện với anh ta.