*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Này, vậy là cậu không biết chuyện gì rồi. Hai người này đến thành phố Vinh của chúng ta không phải để du lịch hay gì đâu, họ đến để chuẩn bị cho cuộc thi đấu quyền thuật vào tuần sau đấy.”
“Cuộc thi đấu quyền thuật sao, anh đang nói về trận đấu quyền thuật ngầm à?”
“Ừ, ngoại trừ những sự kiện lớn đó, còn có thứ gì có thể khiến hai người trẻ tuổi xuất chúng nhất của nhà u Dương và nhà họ Tần phải đến cùng một lúc như vậy chứ."
Advertisement
Hầu hết những người có thể dùng bữa ở Mãn Giang Lâu đều không phải là người bình thường, đa số những người trong bọn họ đều có một đường dây nghe ngóng tin tức. Từ những cuộc thảo luận này, Đường Tuấn đã nhanh chóng biết được ý đồ của Tần Nhu và u Dương Hồng Phượng.
“Cuộc thi đấu quyền thuật ngầm? Thì ra là vậy.” Trong mắt Đường Tuấn lóe lên một tia sáng, nhìn về phía đôi nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi vào Mãn Giang Lâu đó.
Dường như u Dương Hồng Phượng cảm nhận được điều đó, ngẩng đầu lên nhìn lại vừa hay chạm vào ánh mắt của Đường Tuấn. Chỉ sau một lúc, cô ta khẽ cau mày và thu hồi ánh mắt.
“Chắc là mình bị ảo giác nhỉ. Chỉ là một người bình thường, làm sao có thể cho mình cảm giác nguy hiểm được chứ.” u Dương Hồng Phượng lắc đầu, sau đó loại bỏ đi ý nghĩ nực cười đó ra khỏi trí óc của mình.
Ánh mắt hai người chạm nhẹ rồi thu hồi lại. Đường Tuấn thấy Ninh Đình Trung đang im lặng trước mặt mình, nhưng lại đang cố gắng hết sức kiềm nén cảm xúc trong lòng, thở dài nói:
"Nếu thích thì đi gặp cô ấy đi, là một người đàn ông, sao lại “hèn nhát” thế cơ chứ?”
Ninh Đình Trung nghiến răng nói: "Tôi, tôi không xứng với cô ấy!"
Đường Tuấn cũng lười đi khuyên anh ta, chỉ yên lặng ngồi uống trà. Ngắm sông uống trà luôn khiến con người ta có một cảm giác sang trọng. Thật đáng tiếc là hình ảnh này đã nhanh chóng bị phá vỡ.
Tần Nhu đã đặt trước một chỗ ở tầng bốn, nhưng khi cô và Lâm Anh Tài dẫn u Dương Hồng Phượng lên đến tầng ba thì nhìn thấy Ninh Đình Trung đang tuyệt vọng và Đường Tuấn đang ung dung. Trong lòng đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc. Vì vậy, cô ta dẫn hai người họ đến bàn của Đường Tuấn và Ninh Đình Trung, nói với giọng điệu từ trên cao nhìn xuống:
“Tôi muốn bàn này, hai người có thể đi rồi."
Vốn dĩ Ninh Đình Trung nhìn thấy nữ thần trong lòng đang đi về phía mình thì cảm thấy rất kích động. Nhưng lúc này, lại nghe được lời này của Tần Nhu, khuôn mặt mập mạp lập tức biến thành màu gan lợn. Phải chịu đựng loại sỉ nhục này trước mặt người con gái mà mình ngưỡng mộ, anh ta không nén được cơn tức, thẳng thừng hét to lên:
"Dựa vào cái gì chứ? Chúng tôi đã đặt bàn này rồi, dựa vào cái gì mà cô nói một câu là phải cho cô chứ?"
“Dựa vào cái gì à?” Tần Nhu dường như đã nghe được chuyện cười lớn, còn cố ý muốn thể hiện thực lực trước mặt u Dương Hồng Phượng, không khỏi cười rô lên nói:
“Thì là dựa vào ba từ “Tiểu Tần Diệp!" của tao đấy”
Cô ta hơi nghiêng người về phía trước, nhìn Ninh Đình Trung với tư thế áp chế, nói:
“Biết điều thì mau cút khỏi đây ngay! Những thứ mà nhà họ Tần tao thích, một tên mập như mày cũng dám giành sao?”
Cô ta đang chơi chữ trong lời nói của mình, vẻ mặt của Ninh Đình Trung hơi hơi trầm xuống.
“Tiểu, tiểu thư u Dương, cô?” Ninh Đình Trung đành phải nhìn u Dương Hồng Phượng cầu cứu. Anh ta cho rằng mình đã gặp u Dương Hồng Phượng mấy lần rồi, đối phương sẽ nói đỡ vài câu để không phải khiến bản thân mình rơi vào tình huống khó xử.