Chiến Thần Thánh Y

Chương 1818




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn xoa xoa đầu cô, nói: “Trên đại hội Thăng Cấp thể hiện cho tốt, anh sẽ quan sát em.”  

Nói xong, anh đưa theo Thủy Thạch Lam và Cổ Vân Minh xuống thuyền.  

Đợi đến khi cả ba người biến mất khỏi tầm mắt, Thượng Quan Phong nói với mấy người Trần Bằng: “Lời ta từng nói, các người quên hết rồi à?”  

Trần Bằng do dự một lát, đột nhiên đáp: “Tông chủ, nếu cậu ta có pháp lực Hóa Ti của gia tộc Cổ, lời đồn đại kia có phải sự thật hay không? Cô gái bên cạnh cậu ta kia, không phải là công chúa nhỏ của gia tộc Cổ Cổ Vân Minh chứ?”  

Thượng Quan Phong nhíu mày, nói: “Chuyện này đến đây thôi. Bất kể là gia tộc Cổ, hay là cậu ta, đều không phải là người Độc Tông chúng ta có thể đấu lại được, đừng vì Độc Tông mà mang tới tai hoạ.”  

Advertisement

Nói xong, Thượng Quan Phong lập tức rời đi.  

“Chúc trưởng lão.”  

Trần Bằng nhìn về phía Chúc Anh Hưng ở bên cạnh: “Nếu như cậu ta thật sự nhốt công chúa nhỏ của gia tộc Cổ, mà chúng ta lại thông báo cho gia tộc Cổ biết tin tức này.”  

Advertisement

Không cần Trần Bằng tiếp tục nói, Chúc Anh Hưng đã hiểu rõ ý của gã.  

“Người của Cổ gia đến thành Long An chưa?” Chúc Anh Hưng hỏi.  

Trần Bằng nghe vậy, tức thì lộ ra vẻ vui mừng, đáp: “Con đây lập tức đi nghe ngóng một chút.”  

Chúc Anh Hưng khẽ gật đầu, sau đó mới nhìn về phía Đồ Yên Nhi, hừ lạnh một tiếng, gắt nhẹ: “Cánh cứng cáp rồi đấy, còn có thể liên kết với người ngoài chống lại ta. Nhóc con, chờ ta quay về Độc Tông, xem ta phạt con như thế nào!”  

Đồ Yên Nhi giữ im lặng.  

“Tại sao anh lại có thể sử dụng pháp lực Hóa Ti của gia tộc Cổ, hơn nữa còn có thể phân hoá ra nhiều linh tơ như vậy!” Mấy người vừa xuống thuyền, Cổ Vân Minh đã gấp không chờ nổi hỏi Đường Tuấn.  

“Hóa ra cái này gọi là linh tơ.” Đường Tuấn giơ ngón tay lên, trên đầu ngón tay một sợi linh tơ phiêu động.  

“Anh vẫn chưa trả lời em đấy?” Cổ Vân Minh nhíu mày.  

Đường Tuấn cười đáp: “Cái này lẽ ra là anh hỏi em mới đúng, chiêu này là anh chuyển hóa từ phương pháp Trung y trên căn cứ Địa Cầu mà ra, nếu như gia tộc Cổ của em ở xa Man Hoang, vậy thì học được ở đâu?”  

Cổ Vân Minh lập tức ngơ ngác, chợt kiên định nói: “Không thể nào, nhất định là anh học trộm bí thuật gia tộc Cổ của em!”  

Đường Tuấn lắc đầu, thu lại linh tơ, nhanh chân đi về phía thành Long An.  

“Đường Tuấn.”  

Đúng lúc này, một giọng nói ở sau lưng Đường Tuấn vang lên.

“Là các anh sao.” Đường Tuấn quay đầu, trùng hợp nhìn thấy hai người đang đi về phía này.  

Hai người này chính là Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân.  

Tính cách của Lộ Nguyên Quân rất thoải mái, đi đến ôm Đường Tuấn một lúc, nói: “Tư Niên, tôi biết thằng nhóc này không chết được.”  

Dạ Tư Niên mỉm cười, cũng có chút cao hứng.  

“Đường Tuấn, vừa rồi tôi nhìn thấy cậu từ trên thuyền của Độc Tông xuống, cậu gia nhập Độc Tông sao?” Lộ Nguyên Quân hỏi.  

Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Tôi không gia nhập môn phái.”  

Lộ Nguyên Quân còn muốn hỏi thêm nhưng lại bị ánh mắt của Dạ Tư Niên cản lại.  

“Có thể cậu ấy bị Độc Tông từ chối không muốn cho chúng ta biết. Muốn gia nhập môn phái ở thế giới Man Hoang không có dễ đâu.” Dạ Tư Niên bí mật truyền âm cho Lộ Nguyên Quân nói.  

Lộ Nguyên Quân âm thầm gật đầu, dù bọn họ có Thiên Huyền Tông và Vạn Yêu Chi Sâm đề cử cũng phải vì việc gia nhập vào Vạn Đạo Tông cũng phải mất không ít công sức. Tất nhiên một người không có bối cảnh như Đường Tuấn khó mà gia nhập Độc Tông được.Vì muốn giữ cho Đường Tuấn một phần mặt mũi, Lộ Nguyên Quân cũng không hỏi nữa.  

Vốn Lộ Nguyên Quân muốn hỏi tu vi của Đường Tuấn, ngưng tụ ra được bao nhiêu Thần Văn nhưng bây giờ cũng không dám hỏi nữa, anh ta không thể tiếp tục đả kích Đường Tuấn được.  

Lúc hai người âm thầm truyền âm cho nhau, Đường Tuấn cũng lẳng lặng vận chuyển nguyên đan trong cơ thể. Chín mươi chín nguyên đan Đạo Thần bị Đường Tuấn che giấu đi, cuối cùng chỉ còn lại Lục đạo. Vừa nãy chiến đấu với Chúc Anh Hưng, anh đã bộc phát ra một phần lực lượng. Bây giờ đứng chung với hai người Dạ Tư Niên, anh phải thi liễm lại một chút, nếu không nhất định sẽ làm bọn họ bị thương.  

Khi hai bên đều xử lý tốt, Đường Tuấn mới mở miệng hỏi tình hình hai người gần đây thế nào.  

Trên mặt Dạ Tư Niên lộ ra vẻ tự nhiên mà kiêu ngạo, kể hết mọi chuyển từ hai người vượt qua bao nhiêu gian khổ thế nào, gia nhập Vạn Đạo Tông ra sao, cuối cùng trở thành một trong những đệ tử trọng tâm của môn phái…  

“Nói như vậy, chắc chắn tu vi của hai người rất lợi hại?” Đường Tuấn hứng thú hỏi hai người.