Chiến Thần Thánh Y

Chương 1816




Trong lòng Thu Hải Sơn đã có chủ ý. Trong thế giới Man Hoang, gã biết có không ít Cảnh giới Nguyên anh đỉnh cao. Trong đó có mấy tên đã đạt đến hai Thiên Nguyên chi lực.  

Tiêu chuẩn của Cảnh giới Nguyên anh đỉnh cao là Thiên Nguyên chi lực, năm Thiên Nguyên chi lực chính là nửa bước hóa thần, còn chân chính hóa Thần Cảnh là có được Vạn Nguyên chi lực.  

Hai Thiên Nguyên chi lực, đủ để hành hạ đến chết Cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao bình thường. Vì vậy cho dù đối phương thật sự có thực lực Cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, Thu Hải Sơn cũng không uổng.  

Trong phòng bảo thuyền của Độc Tông, ánh mắt Đường Tuấn lộ ra vẻ vui mừng.  

Advertisement

“Lôi bạo, cực độ Càn Khôn, Huyền Linh chú. Không ngờ bên trong Lục Thần Thạch nhỏ bé này lại có ba mươi sáu môn đại thừa cấp bậc Thần Thông, Thu Hải Sơn thật sự không gạt người.”  

Tinh thần lực của anh lướt qua bên trong Lục Thần Thạch, rất nhanh đã ghi nhớ lại phương pháp tu luyện của ba mươi sáu môn Thần Thông.  

“Vừa đúng lúc nhân cơ hội tu luyện một chút.”  

Advertisement

Đường Tuấn lấy Hắc Nguyên Tinh và một ít Nguyên thạch mà lúc trước ở Mãn Uyên Thành cướp đoạt được từ Tam gia, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện. Anh có thể cảm nhận rõ ràng ba mươi sáu loại Thần Thông so với Mãn Uyên Thành Tam gia Thần Thông càng cao minh hơn, có lẽ có thể khiến cho Thần văn của anh thăng lên một cấp bậc lớn.  

“Tranh thủ đột phá Thiên Nguyên chi lực.” Trong lòng Đường Tuấn thầm nghĩ.  

Pháp lực hiện giờ của anh ước chừng khoảng từ bốn trăm Nguyên đến năm trăm Nguyên, sở dĩ có thể phá vỡ phong ấn là bởi vì Hỗn Độn Nguyên Đan thần diệu có công dụng rất lớn. Nếu như có thể đột phá Thiên Nguyên chi lực, vậy anh đã chính thức có thể khiêu chiến thực lực  cùng với Cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao.  

Nói là làm, Đường Tuấn phân phó cho ba người Thủy Thạch Lam, Cổ Vân Minh và Đồ Yên Nhi một tiếng, sau đó bắt đầu tu luyện.  

Mười ngày sau, bảo thuyền của Độc Tông đã đến bên ngoài thành Long An.  

Thành Long An, là một trong mười thành phố lớn của thế giới Man Hoang, có diện tích gần gấp trăm lần Mãn Uyên Thành. Bên trên thành tường cao được khắc vẽ cấm bay phù văn, sức mạnh vô hình bao phủ toàn bộ thành Long An. Dưới loại sức mạnh này, trong thành chỉ có tu sĩ đạt đến nửa bước hóa Thần mới có thể phi hành.  

Độc Tông, là tông môn nhỏ đứng thứ hai trong thế lực thiên hạ, càng không dám làm trái quy định này. Thượng Quan Phong ra lệnh một tiếng, các học trò Độc Tông ngay lập tức thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị xuống thuyền, đi bộ vào thành.  

“Anh Đường còn đang tu luyện à?” Bên ngoài gian phòng, Đồ Yên Nhi nhìn qua cửa phòng đóng chặt, khuôn mặt có hơi lo lắng hỏi.  

Thủy Thạch Lam khẽ gật đầu.  

“Ngày thường không tu luyện, cố tình tu luyện vào đúng lúc này, chẳng lẽ muốn tất cả mọi người trong Độc Tông đều phải chờ cậu ta à?” Mấy tên học trò Độc Tông gần đó vẻ mặt không vui nói.  

Kể từ khi Đồ Yên Nhi không chịu nghe lời Chúc Anh Hưng nói, sau đó tự tiện đột phá Nguyên Anh, ngay lập tức đã bị tước đoạt tên tuổi Thánh Nữ, bởi vậy nên rất nhiều học trò trong Độc Tông đều không thể nào chào đón cô. Mặc dù cô đã đột phá Nguyên Anh, có thể nói là cao thủ bậc nhất trong thế hệ trẻ của Độc Tông, nhưng đối xử với mọi người hiền lành, đối với đám học trò trong tông nói lời lạnh nhạt hầu như cũng không để ý. Bởi vậy, ngay cả một số học trò bình thường cũng dám thì thầm một hai câu với cô.  

Trong số mấy tên học trò của Độc Tông, thì có Trần Bằng. Gã nhíu mày, giọng điệu không kiên nhẫn nói: “Mau để cho cậu ta ngừng tu luyện, chúng tôi muốn xuống thuyền.”  

“Chủ nhân đang tu luyện, không thể quấy rầy.” Thủy Thạch Lam trầm giọng nói.  

“Ta không quan tâm, thuyền này là của Độc Tông bọn ta, cũng không phải của các người.” Trần Bằng hừ lạnh một tiếng, sải bước tiến lên, đưa tay muốn gõ cửa.  

Tròng mắt Thủy Thạch Lam hơi híp, chuẩn bị ra tay. Lúc tu luyện, nếu như bị ảnh hưởng bên ngoài quấy phá, rất dễ dàng bị tẩu hỏa nhập ma.  

Cạch.  

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.  

“Cuối cùng cũng chịu đi ra.” Trần Bằng cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Thật sự coi nơi này là nhà của mình à?”  

“Vả miệng.” Đường Tuấn nói.  

Trần Bằng còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy thân hình Thủy Thạch Lam khẽ động.  

Bốp bốp bốp.  

Mặt của Trần Bằng lập tức trở nên sưng đỏ, phun ra cả răng lẫn máu tươi.  

“Còn dài dòng một câu nữa, ngay cả viên Nguyên Đan bốn văn kia của anh tôi cũng đánh nát. Yên Nhi tính tình tốt, không có nghĩa là tôi tính tình tốt.” Đường Tuấn lạnh lùng nhìn lướt qua Trần Bằng.  

Trần Bằng đột nhiên rùng mình, cũng không phải sợ Đường Tuấn, mà là e ngại Thủy Thạch Lam. Trong mắt gã, Đường Tuấn cùng lắm chỉ là một tên tu sĩ lục văn, coi như là mạnh hơn gã, cũng không mạnh hơn bao nhiêu. Nhưng Thủy Thạch Lam, vậy mà lại là người tu hành Cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, gã hoàn toàn không phải là đối thủ.  

Hừ lạnh một tiếng, Trần Bằng che miệng, sắc mặt u ám, mang theo mấy người rời đi.