“Nhưng mà năm nay có vẻ không giống, nghe nói rất nhiều thế lực nhị cấp đều xuất hiện thiên tài kì lạ, ngay cả A La Nạp – người nổi tiếng hiếu chiến đều không nhịn được phải xuất hiện, khiêu chiến rất nhiều người trẻ của thế lực bậc nhất, để tăng nhanh tốc độ tu luyện, không bị tụt lại phía sau so với cùng thế hệ.” Chân mày Cổ Vân Minh nhíu lại, vẻ mặt nghiêm trọng hơn rất nhiều.
“A La Nạp.” Sắc mặt Đường Tuấn chợt thay đổi nhỏ.
Theo như lời nói của Cổ Vân Minh, A La Nạp là Thánh Tử của Tu La môn, đã sớm bước vào cảnh giới Nguyên Anh, thực lực cực kì mạnh mẽ.
“Thật muốn thử sức với những thiên tài của thế giới Man Hoang.” Trong lòng Đường Tuấn dâng trào ý chí chiến đấu hừng hực, đối với đại hội thăng cấp sắp tới có chút mong chờ.
Advertisement
Anh đưa lưng về phía mấy người Cổ Vân Minh, bàn tay đặt nhẹ nhàng đặt ở trên Cột Trắc Nguyên, hơi hơi dùng sức.
Ba.
Advertisement
Trên Cột Trắc Nguyên, một trăm ngôi sao hiện lên. Đường Tuấn thu lại lực lượng, trăm sao biến mất. Anh ra tay mau lẹ, đám người Cổ Vân Minh không phát hiện được điều gì khác biệt.
Hai ngày sau, Tông chủ Độc Tông Thượng Quan Phong và mấy người trưởng lão mang các học trò trẻ tuổi của Độc Tông đi đến thành Man Thiên trước, nhóm của Đường Tuấn cũng theo sau.
Lúc này, ở một nơi nào đó của thế giới Man Hoang, nơi này núi cao san sát, thác nước suối trong, trên bầu trời linh khí trải dài, đôi khi có người tu hành khống chế các loại pháp bảo bay vun vút giữa các ngọn núi, cũng có những cỗ xe lớn kéo bằng các loại yêu thú mạnh mẽ chạy ngang trời. Ở mỗi nơi trên sườn núi, lại có những đệ tử ăn mặc chỉnh chu tụm năm tụm ba thảo luận, thi đấu, hơi thở cường đại tỏa lên cao, rung động một vùng trời.
Nơi này, giống như vùng đất được thần tiên ưu ái chúc phúc trong những câu chuyện cổ.
Ở trên rìa của một đỉnh núi, hai người trẻ tuổi ăn mặc quần áo thô ráp đang đấu với nhau. Thần thông của hai người xuất hiện ùn ùn không dứt, Nguyên Đan ở giữa mày lập loè ánh sáng, năm đạo Thần Văn khiến người ta phải chú ý.
“Nguyên Quân, xem ra thực lực của anh lại tiến bộ không ít, chỉ sợ cách sáu văn không xa.”
“Tư Niên, cậu cũng không tệ, xem ra hôm nay lại không phân thắng thua được.”
Hai người cười ha hả, đồng thời dừng tay.
Hai người này không phải ai khác, chính là Nguyên Quân và Dạ Tư Niên – cùng đến thế giới Man Hoang với Đường Tuấn, mới mấy tháng không gặp,vậy mà họ đã ngưng tụ năm văn.
Hai người nghỉ ngơi một lúc, Lộ Nguyên Quân đột nhiên hỏi: “Tư Niên, cậu nói xem Đường Tuấn bây giờ sống như thế nào? Có gia nhập thế gia hay tông môn nào đó không? Đã ngưng tụ bao nhiêu đạo Thần Văn?”
Dạ Tư Niên suy nghĩ một lúc, lắc đầu cười, nói: “Cái này khó mà nói trước được. Chúng ta có sự đề cử của Thiên Huyền Tông cùng Vạn Yêu Chi Sâm, còn muốn vượt qua vài cửa ải khảo nghiệm mới có thể vào được Vạn Đạo Tông, lại còn có chỉ là đệ tử bên trong, ngay cả chân truyền cũng không phải. Nhưng dù cho như vậy, chúng ta cũng ngưng tụ năm văn, thực lực so với thời điểm mới vào Man Hoang ít nhất tiến bộ gấp mười lần.”
Hai tay anh đột nhiên nắm chặt lại, tự tin nói: “Nếu có dịp gặp lại anh ta, tôi tin tưởng mình có thể giành chiến thắng.”
Lộ Nguyên Quân khẽ gật đầu. Vạn Đạo Tông là thế lực bậc nhất, có vô số bí thuật, cũng vì vậy bọn họ mới có thể đạt đến năm văn trong thời gian ngắn như vậy. Còn Đường Tuấn, nếu không có cơ duyên gia nhập một cái thế gia hoặc tông môn, khả năng ngay cả song văn cũng không có khả năng ngưng tụ được. Đây là lợi ích của việc có bối cảnh cường đại mang đến.
“Nếu về sau đụng tới anh ta, vẫn là quan tâm một chút đi, rốt cuộc anh ta cũng được xem như là đồng bạn với chúng ta.” Lộ Nguyên Quân nói.
Tư Niên thì thầm: “Chuyện này thì không có vấn đề gì, nhưng ở Man Hoang, quan trọng nhất vẫn là muốn dựa vào thực lực của bản thân. Nếu là vẫn luôn dựa chúng ta, anh ta tu luyện cũng không có ý nghĩa gì. Không lâu nữa là đến thăng cấp đại hội, Vạn Đạo Tông chúng ta sẽ là thế lực thứ ba giám sát trận chiến này, không chừng đến lúc đó nói chúng ta có thể đến được trận chung kết, cho nên tranh thủ mấy ngày nay, chúng ta phải nắm chặt thời gian tu luyện, thử xem có thể luyện ra thứ sáu văn hay không.”
Bong bong bong.
Lộ Nguyên Quân vừa định trả lời, bỗng nhiên một chuỗi tiếng chuông dồn dập vang lên.
“Chuông reo bảy lần là tín hiệu triệu tập khẩn cấp trong tông môn. Nguyên Quân, chúng ta đi thôi.” Sắc mặt Dạ Tư Niên chợt thay đổi, nhảy lên một cái, bay lên không trung.
Vẻ mặt Lộ Nguyên Quân nghiêm trọng, chân đạp lên hắc viêm, bám sát theo sau.
Chẳng bao lâu, hai người đã đi tới ngọn núi lớn nhất ở trung tâm của Vạn Đạo Tông.
“Hai kẻ nhà quê.”
Nhìn thấy Lộ Nguyên Quân cùng Dạ Tư Niên, những đệ tử của Vạn Đạo Tông đều bày ra vẻ mặt ra khinh thường. Khi vừa mới gia nhập Vạn Đạo Tông, hai người chỉ ngưng tụ ra một đạo Thần Văn, sử dụng Thần Thông cũng rất thô sơ. Mà những người gia nhập Vạn Đạo Tông đều có gia cảnh không tệ hoặc tài năng xuất chúng, hai người Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên đem so sánh với những người đó thì có vẻ hơi chút không bằng ai, cho nên bị gọi là kẻ nhà quê.
Do nguyên nhân như vậy, hai người mới liều mạng tu hành, dùng mấy tháng ngắn ngủi để tu luyện đến trình độ năm văn, trở thành đệ tử hạch tâm của tông môn. Nhưng cho dù thế, hai người vẫn không được ưa thích so với những đệ tử cùng thế hệ ở Vạn Đạo Tông.
Sắc mặt của Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên trở nên khó coi. Thực lực năm văn tưởng như không tệ lắm, nhưng trong số các đệ tử hạch tâm, ít nhất cũng là năm văn, số ít thậm chí đạt tới bảy văn. Còn trên đệ tử hạch tâm là đệ tử chân truyền, gần như đều có một hai người bảy văn, tám văn. Bởi vậy, hai người bọn họ vẫn là đứng chót trong số các đệ tử hạch tâm.