Ba vị trưởng lão ngẩn ra. Đúng thế, tình huống vừa rồi, Đồ Yên Nhi có thể sống sót đã là vạn hạnh rồi, nào có thể nghĩ được đến những thứ này chứ.
“Con tự thu xếp cho ổn thỏa đi. Con đột phá cảnh giới Nguyên Anh, muốn lấy được xếp hạng tốt trong đại hội thăng cấp, sẽ khó khăn đấy.” Ba vị trưởng lão nói thêm vài câu, sau đó xoay người đi khỏi.
Advertisement
Trong phòng, chỉ còn lại mỗi mình Đồ Yên Nhi đang không biết phải làm sao.
“Mình thực sự làm sai sao?” Đồ Yên Nhi tự mình lẩm bẩm.
Advertisement
Trong đầu cô ta hiện ra một bóng người, có lẽ, cũng chỉ có anh mới thực sự suy nghĩ cho mình thôi.
“Khốn kiếp! Thằng ranh Ngô Tứ kia đâu, còn chưa có quay về hả?” Chúc Anh Hưng đang ở trong Độc Tông, một chưởng của bà ta đánh nát một cái bàn, vẻ mặt nghiêm khắc quát hỏi ba vị trưởng lão bên dưới.
Nếu không phải tên kia không màng đại cục, vì chuyện làm ăn của gia tộc mà rời đi, khóa Ngư Long sao có thể bùng nổ được, sao Đồ Yên Nhi lại có cơ hội đột phá Nguyên Anh.
Một trưởng lão trong số đó nói: “Mới rồi Ngô trưởng lão đưa tin về, nói là đã xử lý xong chuyện trong gia tộc, đang trên đường gấp rút trở về rồi.”
Tức giận của Chúc Anh Hưng thoáng giảm đi.
“Vậy Đồ Yên Nhi sao bây giờ?” có trưởng lão hỏi.
Chúc Anh Hưng do dự một chút, lạnh lùng nói: “Mặc kệ nó. Nguyên đan chín văn còn hữu dụng với tôi, còn cảnh giới Nguyên Anh. Nó mới chỉ vừa đột phá Nguyên Anh, có thể mạnh tới mức nào. Lúc tỉ thí cũng chỉ là phế vật. Sau này dốc toàn lực bồi dưỡng Đồ Yên Như đi, tranh thủ 10 vị trí đầu tiên trong đại hội thăng cấp đi.”
Những trưởng lão khác gật đầu đồng ý.
Lúc này, trên con đường đi ngang qua Độc Tông, có một người gia mặc áo bào màu tro đang dùng tốc độ cao nhất phi hành. Người này đúng là trưởng lão Ngô Tứ có việc phải về gia tộc xử lý, rời khỏi Độc Tông.
Chẳng qua, lúc này tâm trạng của Ngô Tứ rõ là không tệ, trên mặt già còn mang theo ý cười thấp thoáng.
“Dám đối nghịch với Ngô Tứ ta, xứng đáng.” Ngô Tứ nghĩ tới cảnh tượng mình trở lại nhà họ Ngô tra tấn cái người đối nghịch với chuyện làm ăn của nhà họ kia, trong lòng dâng lên từng đợt khoái ý.
“Vất vả lắm mới có thể trở về một chuyến, thế mà đã bị gọi về nhanh thế rồi.”
Ngô Tứ có chút khó chịu, vốn còn muốn nhân cơ hội này ở chơi thêm vài ngày, hưởng thụ một chút.
Không phải chỉ là khóa Ngư Long bạo nổ thôi sao? Dù sao Đồ Yên Nhi cũng không chết là được.
“Chúc Anh Hưng, bàn tính của bà hẳn là thất bại rồi nhỉ.” Trong lòng Ngô Tứ cười lạnh.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng Ngô Tứ lại không dám trái mệnh lệnh Chúc Anh Hưng, vẫn tăng nhanh tốc độ bay về phía Độc Tông. Cho dù là tu vi hay địa vị ở Độc Tông, Chúc Anh Hưng đều không thể đánh đồng với ông ta được.
“Ngô Tứ.” Đúng lúc này, một tiếng la hét đột nhiên vang lên sau lưng ông ta.