Cổ Vân Minh nghe vậy miệng nhỏ lập tức vểnh lên trợn mắt nhìn Đường Tuấn một chút. Lãng phí diễn xuất của cô ấy.
Vài ngày sau đó Đường Tuấn tạm thời ở lại Độc Tông nhưng lại chỉ thấy được Đồ Yên Nhi hai lần, mỗi lần tới cô gái đều nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt kì lạ, hai đầu lông mày mang theo vẻ buồn rầu và khó hiểu, dáng vẻ muốn nói lại thôi không đợi bao lâu lại rời đi.
Advertisement
Hôm nay, nghị sự của Độc Tông ở trong đại điện, một chiếc bàn lớn hình chữ nhật, tông chủ Thương Quan Phong ngồi ở chủ vị, ngồi ở phía dưới là mấy vị trưởng lão của Độc Tông, Đồ Yên Nhi và chị của cô ấy Đồ Yên Như cũng đang ngồi ở đây.
Advertisement
“Kiểm tra rõ ràng rồi sao?” Thầy của Đồ Yên Nhi Chúc Anh Hưng trầm giọng hỏi.
Trước bàn có một thanh niên đang đứng chính là Trần sư huynh Trần Bình kia.
Trần Bình liếc nhìn Đồ Yên Nhi chậm rãi nói ra: “Đã kiểm tra rõ ràng. Đường Tuấn này thật sự không đơn giản, khoảng thời gian trước đã đánh bại Tam Gia Mãn Uyên Thành, có người nhìn thấy anh ta đi vào phủ nhà học Từ. Còn có người nói anh ta dựa vào sức của chính mình đánh bại Phó cốc chủ của Nguyệt Cốc Phục Lạc Dương, bắt giữ tiểu công chúa Cổ Vân Minh của nhà họ Cổ.”
“Nực cười.” Chúc Anh Hưng giễu cợt một tiếng thô lỗ ngắt lời của Trần Bình.
“Một tên ngay cả Nguyên Đan Lục Văn cũng chưa đạt được vậy mà lại có thể đánh bại Phục Lạc Dương, Nguyệt Cốc bọn họ là cái gì? Phục Lạc Dương là cái gì?”
Chúc Anh Hưng giọng nói lộ ra vẻ không tin. Đồ Yên Nhi ngưng tụ Cửu Vân trở thành Thánh Nữ của Độc Tông, bà ta là thầy của cô nên địa vị cũng cao hơn rất nhiều trong lúc mơ hồ, quyền lên tiếng của bà ta cũng nhiều lên không ít khi ở trong Tông.
“ y.” Trần Bình toát mồ hôi trên trán.
“Tôi hỏi cậu, những tin tức này là nguồn tin tức của Độc Tông chúng ta.” Chúc Anh Hưng hỏi.
Trần Bình lắc đầu: “Không phải là do tôi lấy được từ bên thứ ba, lúc đầu Độc Tông chúng ta cũng có thám tử ở Mãn Uyên Thành nhưng khoảng thời gian trước đúng lúc là lễ gia thân Thánh Nữ của Đồ sư tỷ, tất cả đệ tử Độc Tông đều bị gọi về. Chuyện này xảy ra ở khoảng thời gian đó.”
“Như vậy vẫn chưa đủ Tam Gia liên thủ thật sự không thể nào tin một tin tức giả, Độc Tông chúng ta làm sao có thể lấy được tin tình báo chính xác.” Chức Anh Hưng cười lạnh một tiếng.
Trần Bình không biết nên nói thế nào dù sao Chúc Anh Hưng nói cũng rất có lý khiến cho anh ta không phản bác được. Mặc dù chuyện liên quan Đường Tuấn và Nguyệt Cốc đã truyền ra toàn bộ Mãn Uyên Thành nhưng anh ta lại càng thiên về suy đoán của Chúc Anh Hưng.
“Nhưng mà chuyện Đường đại ca đánh bại nhà họ Từ và Lăng Hồng Lam của Nguyệt Cốc là sự thật chính tôi đã tận mắt chứng kiến.” Đồ Yên Nhi giải thích nói.
Chúc Anh Hưng nói: “Yên Nhi con còn quá trẻ. Ngay cả tin tức đánh bại Phục Lạc Dương vô lý như vậy cũng có thể bị bọn họ truyền ra ngoài giống như thật thì Tam Gia phối hợp với anh ta đánh một trận thì có đáng là trò gì.”
“Nhưng mà mục đích Đường đại ca là gì?” Đồ Yên Nhi cắn môi vẫn không tin.
Chúc Anh Hưng cười lạnh một tiếng nói: “Đương nhiên là vì để cho con cảm kích anh ta, hiện tại chẳng phải anh ta là đã thành công rồi sao?”