*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồ Yên Như nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi rụt tay lại. Cô ta vốn dĩ lần này ngưng tụ được Năn Văn, sẽ trở thành sự kiện quan trọng trong tông, như mà bây giờ chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
"Yên Nhi, con đi theo chúng tôi. Kể lại những gì con đã gặp ở bên ngoài, không được bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào. Còn có, về tài nguyên tu luyện của con, tôi sẽ xin với tông môn cho con phần lớn nhất. Tranh thủ trước khi đại hội thăng cấp củng cố xong tu vi." Chúc Hướng Vân nói.
Đồ Yên Nhi gật gật đầu, lặng lẽ nắm chặt nắm tay lại, thầm nghĩ: "Anh Đường, cám ơn anh. ”
Thành Long An, nhà họ Từ.
Advertisement
"Chủ nhân, căn cứ vào tin tức tình báo nhận được của Tam gia, người trong Biển Tinh Thần gần như đều là nhân vật được liệt vào bảng truy nã của ba tông. Một khi xuất hiện sẽ lập tức sẽ bị các thế gia và tông môn truy nã giết chết. Bởi vậy phần lớn thời gian bọn họ đều ở trong Biển Tinh Thần. Tin tức về Biển Tinh Thần cũng rất ít khi tiết lộ ra ngoài." Trong đại sảnh, Thủy Thanh Lam đứng một bên báo cáo cho Đường Tuấn.
Đường Tuấn nhíu mày.
Advertisement
Biển Tinh Thần cũng không phải là một vùng biển, mà là tên gọi chung của một vùng vô cùng rộng lớn. Anh vốn dĩ muốn lợi dụng mạng lưới của Tam gia thu thập tin tức về chuyện này, để tương lai đi vào Biển Tinh Thần dễ dàng hơn. Nhưng mà bây giờ xem ra ngay cả thế lực của Tam gia cũng không được. Cho dù có tin tức, thì cũng không phải thứ mà nhà họ Từ gia tộc mạc hạng này có thể tiếp xúc được.
" Nhưng mà mỗi lần đại hội thăng cấp cao thủ cấp hai, Biển Tinh Thần đều sẽ phái một ít hậu bối trẻ tuổi làm đại diện tham gia. Chủ nhân có thể bắt đầu từ đây." Thủy Thanh Lam nói.
" Đại hội thăng cấp cao thủ cấp hai?" Trong lòng Đường Tuấn khẽ động.
Theo nghĩa đen thì có thể hiểu đây là đại hội để cao thủ cấp hai thăng lên làm cao thủ cấp một. Đường Tuấn gần đây cũng biết một chút, đại hội thăng cấp này diễn ra một tháng sau, tổ chức ở Thành Long An.
"Vậy xem ra là phải đi một chuyến rồi." Đường Tuấn thở dài.
Sắc mặt Đường Nghiêu đột nhiên thay đổi, một âm thanh như sấm rền vang lên từ ngoài Thành Long An vang lên: " Phục Lạc Dương của Nguyệt cốc xin gặp Đường chân nhân! ”
"Người của Nguyệt Cốc tới rồi." Sắc mặt của Thủy Thanh Lam cũng thay đổi.
Mấy ngày nay anh ta từ trong miệng Tam gia biết được không ít tin tức về Nguyệt cốc, biết lai lịch và thực lực của tông môn này. Anh ta nhìn về phía Đường Tuấn, phát hiện sắc mặt của Đường Tuấn đã khôi phục bình thường.
"Vậy thì đi gặp đi." Đường Tuấn chậm rãi đứng dậy, trong ánh mắt mang theo chiến ý hừng hực: "Nguyệt Cốc, đừng làm tôi thất vọng. ”
Trên bầu trời Thành Long An, một chiếc kiệu khổng lồ đang lơ lửng trên không. Trước kiệu là Phục Lạc Dương với vẻ mặt lạnh lùng.
Người của ba nhà Từ, Triệu, m nơm nớp lo sợ, hơi khom người, trên trán toát ra mồ hôi to bằng hạt đậu nành. Mặc dù Phục Lạc Dương còn chưa nói gì, nhưng loại áp lực vô hình này gần như là khiến cho cho bọn họ không thở nổi.
"Từ Nhẫn, Từ gia của ông đã vô dụng đến mức này rồi sao? Ngay cả con trai của tôi cũng không thể bảo vệ được!" Phục Thanh Lạc lạnh lùng nói, giống như đao gió, lộ ra sát ý.
Từ Nhẫn cười khổ, hai người mặc dù từng là vợ chồng nhưng đã sớm không còn tình cảm. Nếu như không có Từ Linh Anh ràng buộc, sợ là cũng không gặp mặt nữa.
"Cậu ta rất mạnh." Cuối cùng Từ Nhẫn chỉ nói một câu.
"Hừ. Chờ xử lý chuyện ở đây xong ta sẽ đưa Linh Anh trở về Nguyệt Cốc. Ở nhà họ Từ chính là chôn vùi thiên phú của nó." Phục Lạc Dương nói, căn bản không cho Từ Nhẫn cơ hội từ chối.
Từ Linh Anh đứng ở phía sau Từ Nhẫn, nghe xong những lời này không có bất kỳ biểu cảm vui vẻ nào, ngược lại trong mắt hiện lên âm lệ.
Lại là như vậy, bà muốn rời đi thì rời đi, muốn đưa tôi đi thì đưa tôi đi! Dựa vào cái gì chứ?
"Không hổ là tồn tại đứng đầu trong cường giả cấp hai." Đám người Triệu Khắc Lâm và m Hạ Thu nhìn thấy một màn này thì âm thầm cảm thán trong lòng. Bọn họ từng khuyên Đường Tuấn rời đi, nhưng đều bị Đường Tuấn từ chối.
"Anh hẳn là sẽ hối hận vì đã không rời đi." Hai người nhìn bóng dáng từ trên bầu trời nhà họ Từ bay xuống, trong lòng không khỏi có chút đáng tiếc.
Ầm ầm.
Phục Lạc Dương bước về phía trước một bước, ánh mắt nhìn Đường Tuấn: "Cậu lại dám giết Lăng Hồng Lam. ”