Vừa rồi khi bị nguyên đan đập trúng, khiến cô ta có thêm một hiểu biết mới đối với viên nguyên đan kia, nặng nề và cứng rắn. Loại cảm giác không thể phá vỡ đó, hoàn toàn không giống như một viên nguyên đan, mà giống như một món bảo khí thậm chí là linh khí! Trong Nguyệt Cốc cũng có một món bán linh khí, cô ta đã từng nhìn thấy nhiều lần rồi, nhưng cũng không dữ dội bằng loại cảm giác nguy hiểm mà viên nguyên đan kia mang đến cho cô ta.
"Đáng chết!" Lăng Hồng Lam mắng một câu.
Lăng Hồng Lam không chút do dự quay người, bay ra ngoài thông đạo của Thái Sơn. Đối mặt với một món linh khí, đừng nói là cô ta, cho dù là người có cảnh giới Nguyên Anh Hậu Kỳ cũng có thể mất mạng. Phải biết rằng linh khí là vũ khí đặc trưng của Hoá Thần Đại Năng.
Advertisement
"Đã đi được rồi sao?" Giọng nói mang theo tức giận của Đường Tuấn vang bên tai của Lăng Hồng Lam.
Ầm ầm.
Advertisement
Nguyên đan lại rơi xuống lần nữa.
Lăng Hồng Lam quay đầu nhìn, chỉ thấy viên nguyên đan màu trắng ngà kia giống như một ngôi sao băng, cách cô ta càng ngày càng gần, mang đến cho cô ta áp lực vô cùng nặng nề. Thậm chí cô ta có thể nhìn thấy những đường vân lít nha lít nhít trên nguyên đan, giống như Thần Văn, có gần cả trăm đường
"Thần Văn! Tại sao có thể có nhiều Thần Văn như vậy!" Đây là suy nghĩ trong đầu của Lăng Hồng Lam trước khi chết.
Nguyên đan nện xuống, không có bất kỳ sự bất ngờ nào, ngay cả Nguyên Anh trong Tử Phủ của Lăng Huyền Lam cũng bị nện cho nhão nhoẹt, chết đến mức không thể chết thêm nữa.
Đường Tuấn thu hồi nguyên đan, vừa rồi trong lúc cấp tốc thôi động nguyên đan, thế mà suýt chút nữa đã làm bại lộ Thần Văn trên nguyên đan. May là Lăng Hồng Lam - người duy nhất nhìn thấy Thần Văn đã chết rồi.
Nguyên đan chìm vào Tử Phủ, trong lòng Đường Tuấn càng thêm phiền muộn: "Ngay cả bảo khí cũng không thể nào đập nguyên đan ra sao?"
Vừa rồi anh có một linh cảm đột nhiên xuất hiện, muốn thử xem có thể dùng bảo khí bổ nguyên đan ra hay không, kết quả chính là bảo khí Tụ Hồng Lăng cũng bị xé rách, mà nguyên đan của anh vẫn hoàn hảo không chút tổn hại.
Ừng ực.
Bọn người Từ Nhẫn và Từ Viễn nuốt một ngụm nước bọt.
Lăng Hồng Lam của Nguyệt Cốc đỉnh đỉnh đại danh, thế mà lại bị một tu sĩ cảnh giới Nguyên Đan Viên Mãn đập cho chết tươi.
Bỗng nhiên, cơ thể của hai người bọn họ cứng đờ.
Đưa mắt nhìn đi, đúng lúc trông thấy Đường Tuấn cười như không cười mà nhìn bọn họ: "Hai người vẫn muốn bí tàng của đạo sĩ Trung Thanh sao?"
Từ Viễn liên tục không ngừng lắc đầu nói: "Nhà họ Từ không dám."
Triệu Địch Lâm và Âm Hạ Thu cũng mở miệng phụ họa.
Trong thông đạo, bốn vị tu sĩ cường đại có cảnh giới Nguyên Anh Trung Kỳ cùng nhau cúi người với Đường Tuấn, mà điều khiến bọn họ e ngại, chỉ là một người có cảnh giới Nguyên Đan mà bọn họ chưa từng xem ra gì. Còn về những đệ tử khác của ba nhà, thì đều quỳ rạp trên đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Man Uyên Thành, nhà họ Từ.
"Hửm? Mình chưa chết." Từ Linh Anh từ từ mở hai mắt ra, đầu tiên là mờ mịt, sau đó thì bị sự thay đổi trong cơ thể làm cho ngây người.
Trong Tử Phủ của anh ta, viên nguyên đan ngũ văn kia đã không thấy đâu nữa, thay vào đó là một đứa bé lớn chừng bàn tay. Hai mắt của đứa bé nhắm nghiền, làm tư thế khoanh chân, Ngũ Tâm Hướng Thiên (tư thế ngồi thiền), từng luồng pháp lực chui vào lại chui ra ngoài từ trong mũi của nó.
"Đây là Nguyên Anh, mình ngưng kết Nguyên Anh rồi!" Từ Linh Anh cảm nhận được năng lượng khổng lồ lớn mạnh gấp mấy lần trong cơ thể, nhịn không được thất thanh nói.