Chiến Thần Thánh Y

Chương 1777




Lăng Hồng Lam nhất thời thu lại ý nghĩ ngoạn nháo của mình, vẻ mặt biến sắc, một cái Hồng Linh xuất hiện trong tay. Trên Hồng Linh toả ra một loại khí tức mạnh mẽ mờ mờ ảo ảo, tương tự như cái lư hương mà  m Thư Vũ đoạt được trong hội đấu giá trước đây, nhưng so với lư hương nó lại mạnh hơn mấy chục lần!  

Bảo khí!  

Hồng Linh này quả nhiên là một vật bảo khí.  

Advertisement

"Tên kia, cậu tìm đến chỗ chết rồi!" Lăng Hồng Lam gầm lên một tiếng, Hồng Linh trong tay hóa thành một mảng màu đỏ hư ảo, bao phủ hết cả ba người Đan Dương Tùng.  

Bùm rầm rầm!  

Advertisement

Ba âm thanh trầm thấp khó chịu liên tiếp vang lên.  

Ảo ảnh tan đi, ba người Đan Dương Tùng đã té nhào trên mặt đất, không thể thở nổi.  

Lăng Hồng Lam bước một bước về phía Đường Tuấn, sắc mặt âm trầm, nói: "Giao bí thuật ra đây, tôi sẽ để cho cậu được toàn mạng."  

Một cảnh giới Nguyên Đan hèn mọn như thế vậy mà lại có thể chặn được bí thuật Khống Tâm của cô, bí thuật dị thường kia, nói không chừng có thể làm cho cô có cơ hội tiến thêm một bước.  

Đường Tuấn sắc mặt lộ ra vẻ tức giận. Khó có thể có được chút suy nghĩ này, có thể kết hợp việc tu hành và y thuật cùng nhau, lại bị con người này đánh gãy một cách thô bạo, cảm giác này tất nhiên khó chịu biết bao. Ngẩng đầu lên, anh nhìn về phía Lăng Hồng Lam, nhẹ giọng nói: "Cô làm tôi rất tức giận."  

Lăng Hồng Lam ngẩn ra, không khỏi cười nói: "Ồ. Vậy thì sao chứ?"  

"Vậy thì tìm đường chết đi!" Âm thanh của Đường Tuấn lạnh lùng.  

Ầm rầm rầm.  

Một viên khắc hội nguyên đan của sáu đạo thần văn xuất hiện trên đỉnh đầu của anh, Đường Tuấn vươn tay thi triển một chiêu, nguyên đan lập tức di chuyển về phía Lăng Hồng Lam.  

Lăng Hồng Lam thấy thế, sự châm biếm trong ánh mắt càng sâu sắc, Hồng Linh trong tay quấn lấy nguyên đan: "Dám sử dụng nguyên đan như một vũ khí, cậu vẫn là người đầu tiên. Không biết nên nói rằng là cậu ngu dốt, hay là không ngu dốt đây?"  

Từ Nhẫn và Từ Viễn cũng đều lắc lắc đầu, nói: "Dùng nguyên đan để đối kháng với bảo khí Hồng Linh của Lăng Hồng Lam, tư tưởng của cậu nhóc kia chắc chắn là điên mất rồi."

Nguyên đan liên quan đến tính mạng và tu vi, người bình thường hận không thể bảo vệ nó bên trong ba lớp bên ngoài ba lớp. Cũng giống như Từ Linh Anh, sau khi nguyên đan bị đánh nát, nếu như không phải Ngưng Anh Đan và Lăng Hồng Lam ra tay, đã chết đến không thể chết nữa từ lâu. Nguyên đan yếu ớt như vậy, lại có thể có người dám coi nó là vũ khí mà ném ra, đây không phải là chán sống rồi sao.  

Trong lòng Triệu Thanh Sơn và Âm Thư Vũ cũng thầm mắng một tiếng "làm bậy".  

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, cuối cùng thì nguyên đan của Đường Tuấn và bảo khí Tụ Hồng Lăng cũng va chạm vào với nhau. Áp lực cực lớn rơi trên Tụ Hồng Lăng, toàn bộ Hồng Lăng đều có chút biến hóa. Sắc mặt của Lăng Hồng Lam thay đổi, dường như viên nguyên đan này có chút nặng nề.  

Xoẹt.  

Suy nghĩ của Lăng Hồng Lam vừa mới xuất hiện, thì những tiếng vải vóc bị xé rách vang lên, đồng thời khí tức trong cơ thể cô ta chấn động, sắc mặt tái nhợt mấy phần. Cô ta kinh hãi nhìn đi, chỉ thấy bảo khí Tụ Hồng Lăng của cô ta lại bị viên nguyên đan kia xé thành hai mảnh.  

Sau khi xé rách Tụ Hồng Lăng, nguyên đan tiếp tục rơi xuống, chuẩn xác mà nện trúng vào ngực của Lăng Hồng Lam.  

Phụt.  

Lăng Hồng Lam phun ra một ngụm máu tươi, trong đầu quanh quẩn một câu: "Làm sao có thể?"