*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Từ Nhẫn khó coi, nhưng không nói thêm lời nào, sức mạnh của Lăng Hồng Lam quả thực mạnh hơn so với ông ta.
Bùm.
Advertisement
Giữa sân, Đường Tuấn lại bị đẩy lùi trước những đòn tấn công của ba người họ. Nhưng trong mắt người xem, nếu Đường Tuấn không dùng sáu văn nguyên bảo vệ bản thân mình, thì đã sớm bị ba người Đan Dương Tùng đánh chết rồi.
Advertisement
Lăng Hồng Lam lắc lắc đầu, nói: "Chẳng thú vị gì. Ngay cả việc tôi cố gắng cảm thấy hứng thú cũng không được, chấm dứt đi."
Nói xong, mười ngón tay mảnh khảnh của Lăng Hồng Lam liên tục run run, mà hơi thở của ba người Đan Dương Tùng lại lớn mạnh thêm vài phần.
"Đáng tiếc, kho tàng bí mật của đạo sĩ Trung Thanh phải giao vào tay Nguyệt Cốc rồi. Đại hội thăng cấp tiếp theo, Nguyệt Cốc thăng cấp lên một bậc thế lực, đã không còn vấn đề gì nữa rồi." Từ Nhẫn thở dài trong lòng, không ngờ mưu đồ của ông ta nhiều như vậy, cuối cùng bao nhiêu lợi thế vậy mà thuộc về Nguyệt Cốc.
"Thì ra đây là thần thông Khống Tâm." Đúng lúc này, giọng nói của Đường Tuấn bỗng nhiên vang lên.
Lúc bấy giờ, trong mắt của anh, có thể nhìn thấy từng sợi tơ được hình thành từ pháp lực và vươn dài ra từ mười ngón tay của Lăng Hồng Lam, như những cái râu quấn quanh đầu và tứ chi của ba người Đan Dương Tùng bọn họ.
"Thì ra pháp lực còn có thể được dùng như thế này."
Thời điểm Đường Tuấn giải độc từ Man Đà La cho Triệu Nguyên Thanh, cũng là sử dụng pháp lực hoá thành một thứ tựa như ngân châm, để tiến hành giải độc và chữa trị. Nhưng thủ thuật này chỉ là một thay đổi nhỏ về pháp lực do Đường Tuấn dựa vào kiến thức y học cổ truyền mà bản thân đã học được hình thành nên. Hơn nữa sự thay đổi này rất cẩu thả, giống như sử dụng chiếc dao găm đâm vào để lấy ra, tuy rằng cuối cùng cũng có thể đâm để lấy ra được, nhưng dù cho xét về tính nguy hiểm hay phí thời gian tốn công sức, cũng đều phiền phức hơn việc sử dụng ngân châm rất nhiều.
Mà loại thần thông Khống Tâm này của Lăng Hồng Lam, chắc chắn là đã chia pháp lực ra thành rất nhiều phần một cách tinh tế, mỗi một phần đều thực hiện sự khống chế tỉ mỉ nhất và rất thoả đáng, do đó đã đạt được mục đích khống chế hành vi của người khác. Hay nói cách khác, những sợi tơ đó chính là ngân châm, chỉ là quả thật nhỏ hơn rất nhiều so với những gì mà trước kia Đường Tuấn đã sử dụng.
"Vậy thì công dụng của nó không phải chỉ có thế?" Trong lòng Đường Tuấn khẽ lay động, mười ngón trên hai bàn tay liên tục run run, dường như hoá thành một cơn ảo giác. Pháp lực hết sợi này đến sợi khác bắn ra từ những đầu ngón tay của anh, nếu có thể nhìn thấy, những sợi tơ pháp lực của anh còn nhỏ hơn của Lăng Hồng Lam.
Những sợi tơ pháp lực này quấn vào trong cơ thể của ba người Đan Dương Tùng trong nháy mắt, công phu trong một nhịp thở, hoàn toàn thay thế được vị trí ban đầu những sợi tơ pháp lực của Lăng Hồng Lam.
Lăng Hồng Lam về cơ bản đã nghe được lời của Đường Tuấn nói, không khỏi châm biếm. Thần thông Khống Tâm chính là công pháp mà cô ta đã trao đổi với nhà họ Cổ của thành phố Phan Thiết, tuy rằng chỉ là Đại Thừa sơ cấp, nhưng so với thần thông Đại Thừa trung cấp bình thường còn sâu xa và khó hiểu hơn. Đến ngay cả cô ta, đều phải tiêu tốn thời gian đến mười mấy năm để hiểu được nguyên lý trong đó, luyện thành thần thông Khống Tâm. Mà muốn để hiểu được công phu một cách triệt để, cho dù là cái người nhà họ Cổ kia được gọi là thiên tài kiệt xuất nhất trăm năm qua cũng không thể làm được.
"Làm bộ làm tịch."
Một ý nghĩ như thế vừa loé lên trong đầu của Lăng Hồng Lam, nhưng bất chợt sắc mặt của cô ta đột nhiên thay đổi. Những sợi tơ đang khống chế đám người Đan Dương Tùng của cô ta toàn bộ đã bị chặt đứt. Ngay sau đó, ba người Đan Dương Tùng vốn dĩ công kích Đường Tuấn lại đồng thời thay đổi phương hướng, đánh về hướng Lăng Hồng Lam.